“Cần thiết chứ.” Trương Ninh chân thành nói: “Ngô Tranh, đứa trẻ này không chỉ có bản lĩnh lớn mà còn vô cùng hiểu chuyện. Bác và bác trai thích con lắm, con nhìn xem, Lăng Lăng đã là chị của con rồi, Đỗ Nghệ là anh trai con, vậy bọn bác không thể là bác trai, bác gái của con được.”
Đỗ Nghệ hiểu ra liền mỉm cười: “Người anh em, hai người họ thực cự rất thích em đấy, em đừng từ chối nữa. Gọi tiếng mẹ nuôi, cha nuôi đi...”
“Đây...” Tôi có chút do dự.
“Có phải hỏi cha mẹ của con không?” Trương Ninh hỏi: “Phải đợi họ đòng ý mới được à?”
“Không hẳn vậy ạ...” Tôi hắng giọng: “Mười bốn tuổi cháu đã tự lập sống riêng, cha mẹ cháu không quản những chuyện này ạ.”
“Vậy không phải được rồi sao?” Đỗ Thành nói: “Con à, con còn suy nghĩ gì nữa vậy?”
Trương Ninh hỏi nhỏ tôi: “Lẽ nào...con cảm thấy bác và bác trai không xứng?”
“Không phải, không phải...” Tôi vội giải thích: “Không phải ý đó đâu ạ!”
Trương Ninh bật cười: “Vậy đừng do dự nữa.”
Bác ấy quay người gọi Đường Tư Giai và Khả Nhi: “Hai tiểu nha đầu đừng đứng đó nhìn nữa, mau mang trà lại đây đi.”
Đường Tư Giai và Khả Nhi vừa mới tra xong trà, thấy chúng tôi bên này đang bàn chuyện nhận mẹ nuôi cha nuôi, thế nên không qua đây. Bây giờ nghe thấy Trương Ninh gọi như vậy, họ vội vàng mang trà lên.
“Bác gái, mời bác dùng trà.” Đường Tư Giai dùng hai tay bưng cốc mời, rồi đưa cho Trương Ninh.
Trương Ninh không nhận mà bảo chị: “Đưa cho Ngô Tranh.”
Đường Tư Giai rất thông minh, chị ấy lập tức hiểu ra rồi vội vàng đưa trà cho tôi, đưa mắt ra hiệu với tôi: “Ngô Tranh, mau...”
“Em...” Tôi đỏ mặt, hán hán lời.
Khả Nhi cũng dùng mắt ra hiệu với tôi: “Thiếu gia, mau lên...dâng trà cho lão thái thái đi...”
Tôi do dự, từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy...
Trương Ninh biết được tâm tư của tôi, bác ấy sà đến nắm tay tôi: “Con à, bác gái thật lòng thích con, bác muốn con gọi bác một tiếng mẹ. Bác biết, con đang đắn đo về chuyện Trương Cường. Con yên tâm, con là đứa trẻ tốt, khác với Trương Cường, trong lòng bác rất rõ. Con đừng đắn đo nữa nhé?”
Ngữ khí của bác ấy rất dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả mẹ tôi.
Đôi mắt tôi rơm rớm.
Từ khi mười bốn tuổi rời khỏi nhà, tôi chưa cảm nhận được tình yêu của cha và mẹ. Trong nháy mắt, lời của bác ấy đã khiến cho con tim tôi trở nên ấm áp.
Tôi lau nước mắt rồi hắng giọng, đứng dậy đỡ lấy trà trong tay Đường Tư Giai, hai tay bưng trà kính Trương Ninh, gượng gạo nói một tiếng: “Mẹ!”
Trương Ninh mỉm cười, vội đáp lại: “Ơi!”
Đôi mắt mẹ nuôi tôi long lanh nước mắt, đón lấy trà rồi uống lấy một ngụm: “Con trai ngoan!”
Đường Tư Giai lại đưa cho tôi một cốc: “Ngô Tranh, lão gia...”
Tôi quay người kính trà với Đỗ Thành: “Cha, mời tra uống trà.”
Đỗ Thành cũng rưng rưng nước mắt, run run đỡ lấy cốc trà, uống lấy một ngụm rồi cười lớn: “Ngoan! Con trai ngoan!”
Đường Tư Giai lại đưa cho tôi cốc thứ ba.
Tôi quay người bưng trà kính Đỗ Nghệ: “Anh Nghệ.”
Đỗ Nghệ không nhận, nhíu mày: “Gọi anh là gì cơ?”
Tôi bật cười: “Anh! Uống trà đi!”
Lúc này Đỗ Thành mới bật cười: “Được!”
Anh ấy đón lấy rồi uống một ngụm, tiếp đó ngồi dậy kéo tôi ngồi xuống, nhìn cha mẹ: “Cha mẹ đừng ngây ra đó nữa, lấy hồng bao đi!”
Trương Ninh đã lôi hồng bao ta từ lâu, mỉm cười kéo lấy tay tôi rồi đặt vào trong tay tôi: “Đây là quà gặp mặt của mẹ cho con, không liên quan đến quy tắc của Ngô gia! Nhận lấy đi!”
“Mẹ, đây...” Tôi sững lại.
Đỗ Thành cũng lôi hồng bao ra, rồi đưa cho Trương Ninh: “Thay tôi đưa cho con trai.”
Trương Ninh cầm lấy rồi đặt vào trong tay tôi: “Đây là của cha con, nhận đi!”
“Con...đây...” Tôi không biết nên nói thế nào mới được.
Bên trong hai chiếc hồng bao này có hai tấm chi phiếu, mỗi cái đều là năm nghìn vạn, cộng vào là một trăm triệu rồi.
Quà gặp mặt này quá lớn..
“Cha, mẹ, con không thể nhận! Đây quá nhiều.” Tôi vội nói.
“Nhiều gì chứ?” Trương Ninh cảm thấy không vui: “Cả đời mẹ và cha con chỉ có một đứa con nuôi là con thôi, cho con cổ phần thì con không nhận, lẽ nào ngay cả hồng bao mà con cũng không nhận?”
“Nhưng quá nhiều rồi...”
“Không nhiều.” Đỗ Thành vừa cười vừa nói: “Còn cổ phần tập đoàn Duệ Thiên, tạm thời không thể chuyển sang tên con được, nhưng anh con sẽ làm cho con một tài khoản, những lợi nhuận của cổ phiếu kia đều là của con! Con là thầy phong thủy, con trai à, về sau này sẽ không thể là thầy phong thủy suốt được? Con không thể nhận thì cha mẹ sẽ cho cháu!”
“Cha, như vậy không được, đây...”
“Haiz, quyết định như vậy đi!” Đỗ Thành quả quyết.
Đỗ Nghệ bật cười: “Đây là tâm ý của cha mẹ chúng ta và cả anh, em lại từ chối thì không hay lắm đâu!”
Tôi cố ngăn dòng nước mắt, gật đầu: “Vâng...cảm ơn cha mẹ, cảm ơn anh trai...”
“Ha ha ha...” Đỗ Nghệ vừa cười vừa đập vai tôi: “Tiểu tử này, làm gì mà khách sáo thế!”