Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 489.

Chương 489. - Chương 489. -

Trương Ninh cũng cười, mẹ nuôi điềm nhiên uống một ngụm trà rồi ngẩng đầu nhìn Đường Tư Giai: “Đường Tư Giai, mấy ngày nay cháu cũng vất vả rồi, bác cũng thưởng cho cháu chút gì đó mới được.”

“Không cần đâu bác gái.” Đường Tư Giai vội nói: “Giám đốc Đỗ có ơn đối với cháu, cháu là nhân viên của chị ấy, chăm sóc chị ấy là điều đương nhiên ạ!”

“Vậy không được.” Trương Ninh xua tay: “Truyền thống của Đỗ gia bác là có công phải có thưởng, có tội phải có phạt. Bác nhất định phải thưởng cho cháu. Như vậy đi, cháu quản lý tập đoàn kỹ thuật cao Hạo Thiên của Lăng Lăng. Bác không quan tâm đến chuyện nội bộ công ty bọn cháu, cháu phải nhận quà thưởng này của bác. Ở Nam Đảo bác có ba căn biệt thự gần biển, cháu cứ tùy ý chọn lấy một cái, bác tặng cháu đấy!”

“Không không, bác gái à cháu không thể nhận được!” Đường Tư Giai xua tay.

“Có gì mà không thể nhận?” Trương Ninh nhìn chị ấy một cái: “Nếu như cháu không nhận, vậy để bác chọn cho cháu một căn vậy!”

“Cháu...” Đường Tư Giai đỏ mặt tía tai, chị nhìn sang tôi.

Tôi gật đầu với chị, tỏ vẻ chị đồng ý đi.

Đường Tư Giai do dự một lúc rồi gật đầu: “Vậy...cảm ơn bác gái ạ.”

“Vậy mới đúng chứ!” Trương Ninh bật cười, quay đầu nhìn về phía Khả Nhi: “Còn cháu nữa, tiểu Khả Nhi...”

“Cháu không cần...không cần đâu ạ.” Khả Nhi vội nói: “Cháu là người của thiếu gia, bác không cần tặng nhà cho cháu, thiếu gia đã tặng cháu một căn ở Kim Lăng rồi ạ, nhà chúng cháu có hai căn mà ở không hết ý!”

“Như vậy à...” Trương Ninh ngẫm nghĩ: “Được, vậy bác tặng cho cháu một căn ở Thượng Kinh.”

“Không phải, không phải!” Khả Nhi vội lắc đầu: “Cháu không có ý đó ạ!”

“Tiểu nha đầu, bác không phải chỉ tặng cháu.” Trương Ninh cười: “Bác biết cháu thích Ngô Tranh, căn phòng đó bác để lại cho con cháu, cháu hiểu không?”

Khả Nhi đỏ mặt: “Cháu...cháu...”

“Cháu cái gì? Cháu không đồng ý à?” Trương Ninh hỏi.

“Cháu..” Khả Nhi đỏ mặt nhìn sang tôi: “Trong tương lai thiếu gia nhất định không chỉ có một đứa con trai, bác tặng cháu, lỡ như...lỡ như cháu tranh giành thì phải làm sao ạ?”

Câu nói của này của cô ấy đều khiến cho mọi người đều bật cười.

Trương Ninh đứng dậy, kéo lấy tay cô ấy, chân thành nói: “Cháu yên tâm, tất cả con cháu trai cháu gái của bác đều sẽ tặng cho chúng, cháu và Ngô Tranh đi đến khu vực Tây Tạng cứu chị cháu, vào sinh ra từ, căn phòng này là chút tâm ý của bác, cháu nhất định phải nhận lấy, không được từ chối.”

Khả Nhi cạn lời, không ngừng nhìn sang phía tôi.

Tôi lau nước mắt mỉm cười rồi gật đầu với cô ấy.

Khả Nhi do dự rồi đỏ mặt nói với Trương Ninh: “Cảm ơn bác gái, vậy cháu nhận thay cho con trai của thiếu gia trước.”

Trương Ninh mỉm cười: “Vậy mới đúng chứ.”

Mẹ nuôi kéo Khả Nhi và Đường Tư Giai cùng ngồi xuống.

Tôi nhớ đến lời mẹ nuôi nói khi nãy, đột nhiên hiểu ra dụng ý của mẹ nuôi, mẹ nói tặng căn phòng đó là để cho cháu trai, vậy tặng căn biệt thự cho Đường Tư Giai...

Tôi nhìn Đường Tư Giai một cái rồi mặt đỏ bừng.

Mặt Đường Tư Giai cũng đỏ ửng.

Tôi hít một hơi thật sâu, tôi thực sự tâm phục khẩu phục với người mẹ này của tôi rồi...

...

Buổi sáng ngày thứ hai, Đỗ Lăng đã tỉnh lại.

Sau khi mở đôi mắt ra, chị ấy nhìn thấy cha và anh trai mình trông ở cạnh giường, lập tức trào nước mắt.

Trương Ninh kéo lấy tay con gái mình, khóc không thành tiếng, không ngừng nói lời xin lỗi với con gái.

Đỗ Thành và Đỗ Nghệ cũng rơi nước mắt.

Tôi và Đường Tư Giai nhìn nhau rồi lặng lẽ đi khỏi phòng ngủ, rồi đóng cửa lại.

Mấy phút sau, hai cha con Đỗ Thành cũng đi ra.

Đỗ Thành lau nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt, bình tĩnh lại rồi nói với tôi: “Ngô Tranh, sức khỏe của chị con nhờ hết vào con rồi. Con nhất định phải khiến chị con khỏe lại!”

“Cha yên tâm.” Tôi nói: “Chị con sẽ tốt lên thôi mà.”

“Ừ.” Cha nuôi cố ngăn dòng nước mắt rồi thở dài: “Cha mẹ đã hồ đồ rồi, nuôi một tên ăn cháo đá bát như Trương Cường, vì tên súc sinh ấy mà suýt chút nữa hủy hoại con gái của mình! Cha thực sự rất hối hận!”

“Cha, đều đã trôi qua rồi.” Đỗ Nghệ anh ủi cha: “Lăng Lăng không sao là tốt rồi, cha bị cao huyết áp chớ nên kích động.”

Đỗ Thành cố giữ bình tĩnh, rồi hỏi tôi: “Ngô Tranh, Trương Cường và tên lạt ma đó bây giờ sao rồi? Bọn chúng đã chịu lời nguyền cắn trả chưa?”

“Bị từ hôm qua rồi ạ.” Tôi nói.

“Bọn chúng chết chưa?”Đỗ Nghệ nói.

Tôi không nói gì mà lặng lẽ gật đầu.

“Quá hời cho chúng rồi!” Đỗ Nghệ căm hận nói.

“Bọn chúng chết rất thảm.” Tôi nói: “Hôm kia bọn em rời khỏi Đạt Nhĩ Ba tự xong thì Trương Cường và lạt ma đó đã đánh nhau, sau đó hai người đó tỉnh lại, quyết định xuống núi, đi đến Lhasa tìm một vị đại chú sư để giúp bọn chúng hóa giải lời nguyền cắn trả. Ngày hôm qua, lúc em phá giải chiếc gương đó, bọn chúng đang trên đường thì đã bị tế máu cản trả rồi, nuốt chửng lấy linh hồn của bọn chúng, cả người và xe đều lao xuống vực, thịt nát xương tan.”

Bình Luận (0)
Comment