Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 490 - Chương 490. Gương Đồng

Chương 490. Gương Đồng Chương 490. Gương Đồng

“Đáng! Đáng lắm!” Đỗ Thành nghiến răng nghiến lợi chửi: “Cái tên súc sinh đó nên chết từ lâu rồi!”

“Cha đừng kích động.” Tôi khuyên cha nuôi: “Trời tạo nghiệp có thể tránh, tự tạo nghiệp, nghiệp quật chết. Cha và mẹ đối với hắn hết lòng hết dạ, kết cục như ngày hôm nay cũng đều là do hắn tự chuốc lấy.”

Đỗ Thành trút ra hơi dài: “Đúng! Con nói đúng! Đều là do tên súc sinh đó tự chuốc lấy!”

“Cha, cha đừng buồn nữa” Đỗ Nghệ nói: “Đã loại bỏ được tai họa này rồi, về sau nhà chúng ta an toàn rồi, đây là chuyện tốt!”

Đỗ Thành gật đầu, một tay nắm lấy tay hai chúng tôi, nắm thật chặt.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Cha, anh, chúng ta ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói với hai người.”

“Được!” Đỗ Nghệ nói.

Chúng tôi ra ngồi ở sô pha, tôi lấy chiếc gương linh âm dương ra rồi đặt lên bàn, nhìn hai người họ: “Đây chính là gương linh âm dương mà Trương Cường và lạt ma đó dùng để lấy đi linh hồn của chị con. Đây là chiếc gương dùng tà thuật để tu luyện thành, đã có lịch sử mấy trăm năm tuổi rồi. Tà chú ở bên trên đã được con phá giải rồi, hai người mang chúng về đi, trấn ở trong phòng thì có thể nâng cao vận thế của đỗ Gia cực lớn. Có hai chiếc gương này thì vận thế của Đỗ gia ít nhất có thể kéo dài hơn một trăm năm.”

Hai người đó sững lại: “Thật à?”

Tôi nhìn hai người họ rồi mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy!” Đỗ Nghệ cầm lấy chiếc gương rồi kinh ngạc nhìn tôi: “Thứ này còn có tác dụng vậy à?”

“Thứ hại người, một khi không thể hại người được nữa thì sẽ trở thành vật tốt thượng đẳng.” Tôi nói: “Chiếc gương này đã trải qua mười sáu đời truyền nối, hại qua ít nhất hơn trăm người rồi. Câu gọi là con hư biết lỗi còn quý hơn vàng, bây giờ chúng đã cải tà quy chánh rồi, trấn ở trong nhà không những các loại tà không thể xâm phạm, mà còn có thể sinh nhiều quý tử.”

Tôi nhìn Đỗ Nghệ: “Anh, anh mang thứ này về đi, chị dâu em có thể quay về rồi.”

Đôi mắt Đỗ Nghệ sáng bừng, giọng run run: “Thật à?” Đỗ Thành sững lại: “Ngô Tranh, con biết chuyện của chị dâu con à?”

“Chị dâu và anh xa nhau hai năm rồi, luôn có không có tin tức gì.” Tôi mỉm cười bình thản: “Mang chiếc gương này về thì không quá hai tháng chị dâu con nhất định sẽ quay lại. Đến lúc đó, hai người có thể có con rồi.”

“Được! Tốt quá rồi!” Đỗ Nghệ cảm kích lắm: “Em trai, cảm ơn em! Cảm ơn em! Như thế này, đợi khi nào chị dâu quay lại thì anh sẽ dẫn cô ấy đến gặp em để cảm ơn!”

Tôi mỉm cười: “Anh, nói vậy khách sáo quá rồi.”

Đỗ Thành cười ngô nghê như đứa con nít, gật gật đầu: “Được! Vậy không nói nữa! Đến lúc đó anh dẫn cô ấy quay lại, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm!”

“Vâng!” Tôi gật đầu, tiếp đó nói với Đỗ Thành: “Cha, chiếc gương này cha mang về đi, trấn dưới tầng hầm của căn nhà cũ, mai sau cha sẽ truyền lại cả căn đó cho anh con.”

“Được!” Đỗ Thành cầm lấy chiếc gương đồng: “Cha nhớ rồi!”

Tôi nhìn hai người họ rồi dặn: “Hai chiếc gương này một khi trấn vào trong nhà thì không thể để chúng gặp nhau, chiếc ở nhà cũ về sau không thể gặp ánh mặt trời, mai này truyền cho trưởng tôn của Đỗ gia. Còn gương trong tay anh về sau truyền cho con trai út của anh. Sau khi hai đứa trẻ lớn lên đều rất có tiền đồ, ba mươi năm sau, sản nghiệp của Đỗ gia phân bố toàn cầu, trở thành nhà giàu có trên thế giới.”

“Được! Được!” Hai cha con họ đều hưng phấn nói.

Tôi mỉm cười bình thản: “Hai người cất đi.”

“Ừ!” Hai người họ vội vàng cất chiếc gương đi.

Đỗ Thành suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Ngô Tranh, hai hiếc gương đó cho cha và anh con rồi, vậy chị của con thì sao?”

“Chiếc gương đó từng hại chị ấy thì chị ấy không thể dùng được.” Tôi nói: “Hơn nữa chị ấy có vận khí của mình, chị ấy cũng không cần thứ này.”

Đỗ Thành và Đỗ Nghệ nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người họ lại nói chuyện vài câu, Trương Ninh và Đường Tư Giai mở cửa đi ra.

Chúng tôi lập tức đứng dậy.

Trương Ninh đến bên cạnh tôi, khuôn mặt vẫn còn vết nước mắt đọng lại: “Con trai, mẹ giao chị ho con rồi đó, vất cả cho con rồi...”

“Mẹ nói khách sáo quá.” Tôi nói: “Mẹ và cha, cả anh nữa đi nghì ngơi trước đi, để con đi trị thương cho chị.”

Mẹ nuôi giữ bình tĩnh lại rồi hỏi tôi: “Một tháng này con đều ở khách sạn à? Nhà chúng ta có phòng ở Nam Đảo, hay là các con đến đó đi?”

“Bên dưới Mỹ Á Vương Đô là long mạch.” Tôi nói: “Khí trường tốt, thích hợp để trị thương. Hơn nữa, bây giờ chị ấy rời đi như vậy, lỡ bị người ta nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Trương Ninh hiểu ra rồi nhìn tôi đầy niềm nở: “Con nghĩ tất chu đáo, được, vật nghe theo con vậy. mẹ với cha con, cả anh con sẽ quay về trước, qua mấy ngày sẽ đến thăm các con.”

“Vâng!” Tôi gật đầu.

Mẹ nuôi nhìn Đỗ Thành và Đỗ Nghệ: “Chúng ta đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment