Sau khi tiễn họ, tôi quay về phòng ngủ rồi đến bên Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng vẫn khóc, khóc ướt cả gối.
Tôi mỉm cười với chị, rồi lau nước mắt cho chị ấy: “Được rồi chị, đừng khóc nữa. Trong mệnh của chị có kiếp nạn này, qua rồi thì về sau sẽ không sao nữa.”
“Ừ...” Chị gật đầu, ngấn nước mắt nhìn tôi: “Em trai, cha mẹ nó rồi, họ nhận em làm còn trai nuôi.”
Tôi có chút ngại ngùng: “Ờm... Vâng...”
“Em nhớ lấy, họ là cha mẹ nuôi của em, còn chị là chị của em! Hai chị em chúng ta thân hơn, em không được đối với họ tốt hơn đối với chị đấy!” Chị nói.
Tôi sững lại: “Dạ? Chuyện này...”
“Nhớ chưa?” Chị ấy nhìn tôi.
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi.”
Chị cũng cười: “Ừ!”
Tôi lau nước mắt cho chị rồi mỉm cười với chị: “Chúng ta bắt đầu trị thương thôi.”
Những ngày sau đó, ban ngày tôi trị thương cho Đỗ Lăng, buổi tối tôi cùng Khả Nhi tu luyện, ngày tháng viên mãn cứ trôi qua như vậy. Với sự tận tâm chăm sóc của tôi, sau một tháng sức khỏe của chị Đỗ Lăng đã hoàn toàn hồi phục.
Người Đỗ Lăng không hề rời khỏi đây, cứ cách mấy này họ lại đến một lần, Đỗ Lăng hồi phục nhanh chóng, mỗi lần đến tôi đều thấy sự vui mừng khôn xiết trong đôi mắt họ. Tròn một tháng, sau khi Đỗ Lăng hoàn toàn hồi phục. Buổi sáng ngày hôm đó, chúng tôi đã cùng nhau rời khỏi khách sạn, đến căn biệt thự kề biển của Đỗ gia.
Đây là ý của mẹ nuôi Trương Ninh, mẹ đã chuẩn bị một bàn món ăn để cả nhà chúng tôi chúc mừng chị Đỗ Lăng đã khỏe lại.
Tôi đưa chị Đỗ Lăng đến biệt thự, sau đó nói với Trương Ninh là tôi không thể ăn bữa cơm này, tôi phải quay về Thượng Kinh ngay.
Trương Ninh sững lại: “Sao gấp gáp thế con?”
“Không phải gấp gáp ạ.” Tôi khẽ mỉm cười: “Mẹ, Ngô gia của bọn con có quy tắc, làm xong việc không thể ăn cơm của gia chủ. Bây giờ chị đã hồi phục lại rồi, chuyện này làm xong thì con và Khả Nhi sẽ quay về Thượng Kinh. Mai này sẽ còn cơ hội ăn với nhau.”
“Đây...” Trương Ninh chưa từng nghĩ đến trường hợp này: “Quy tắc này...thực sự không được à?”
“Thực sự không được.” Tôi nói.
“Vậy lúc nào mới có thể?” Đỗ Thành vội nói.
“Đúng vậy!” Trương Ninh cũng hỏi: “Lúc nào mới có thể?”
“Đợi khi nào con làm xong việc tiếp theo.” Tôi nói: “Đến lúc đó mới có thể.”
“Vậy bao giờ con làm?” Trương Ninh hỏi.
“Chuyện này...” Tôi ngượng ngùng: “Con cũng không biết...”
Đỗ Lăng nhìn thấy vội giải vây cho tôi, chị khuyên Trương Ninh: “Mẹ, mẹ đừng làm khó em ấy nữa, con biết chuyện này, Ngô gia thực sự có quy tắc này, mẹ nên hiểu con trai của mẹ.”
Trương Ninh nhìn chị ấy một cái rồi suy ngẫm: “Vậy được rồi, chúng ta không ăn nữa, tiễn em trai của con đến sân bay.”
“Không cần đâu ạ.” Tôi vội nói: “Cha mẹ với anh chị cứ ăn trước đi, để Chu Uyển tiễn con ra sân bay là được rồi ạ.”
“Tiễn con cũng không được à?” Trương Ninh hỏi.
Tôi mỉm cười: “Không được.”
Trương Ninh bất lực, quay đầu dặn Chu Uyển: “Cô tiễn thiếu gia và Khả Nhi tiểu thư đến sân bay, sau đó đích thân tiễn họ quay về Thượng Kinh.”
“Vâng!” Chu Uyển nói.
“Không! Mẹ, chúng con đi hàng không dân dụng.” Tôi vội nói: “Hôm qua con đã đặt xong vé máy bay rồi.”
“Chuyện này...” Trương Ninh không hiểu: “Con đặt vé làm gì? Không phải nhà ta không có máy bay, sao con...”
“Đây là quy tắc.” Tôi nói.
Đỗ Lăng cũng nói: “Con trai của mẹ không phải khách sáo với mẹ đâu, thực sự có quy tắc này đó mẹ, lần trước em ấy cũng làm xong việc cho Tưởng Nhu xong liền tự đi hàng không dân dụng quay về.”
“Ai yo...” Trương Ninh lại thở dài: “Sao cái quy tắc này lại...”
“Được rồi, được rồi.” Đỗ Thành bật cười: “Bà thương con trai thì về sau nhất định có cơ hội. Giờ đã sắp xếp xong rồi thì để con trai đi đi.”
“Để anh tiễn các em!” Đỗ Nghệ nói.
“Không cần đâu anh, để Chu Uyển đi là được rồi.” Tôi nói.
Đỗ Nghệ muốn nói thêm nhưng bị Đỗ Lăng ngăn lại: “Đây là quy tắc của Ngô gia.”
Đỗ Nghệ bất lực đành thôi.
Tôi mỉm cười với mọi người: “Cha, mẹ, anh chị, vậy bọn con đi trước đây.”
“Được rồi.” Họ chỉ có thể nói như vậy.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi thôi.”
Khả Nhi mỉm cười: “Ừm!”
...
Đi khỏi căn biệt thự, chúng tôi lên xe của Chu Uyển, thay đổi phương hướng rồi đi về phía sân bay.
Vợ chồng Đỗ Thành, Đỗ Nghệ và Đỗ Lăng đứng ở bên đường, nhìn chúng tôi đi khuất xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, lúc này cả nhà mới quay về.
Trên đường, tôi gọi điện cho tiểu Quân nói với cô ấy là chiều chúng tôi sẽ về đến Thượng Kinh.
“Được! Vậy để em đi đón các anh!” Tiểu Quân hào hứng nói.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ngọt ngào: “Được!”
Những điều khác không cần nói ra nhiều, tất cả ở trong lòng hết rồi.
Tôi tắt điện thoại rồi nhìn Khả Nhi: “Quay về nói với dì là chiều ngày mai đến núi Ngọc Tuyền, tôi mời dì ấy ăn đùi dê nướng.”
“Được!” Khả Nhi mỉm cười: “Gọi cả tiểu An Vũ nữa!”