Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 492 - Chương 492. Hiểu Rõ Bản Thân

Chương 492. Hiểu Rõ Bản Thân Chương 492. Hiểu Rõ Bản Thân

“Ừ!” Tôi vừa cười vừa xoa đầu cô ấy: “Lần trước về chưa kịp ăn xong cơm thì lại lôi cậu đi rồi. Lần này quay về, cậu ở lại với dì mấy ngày, đợi khi nào quán cà phê của An Vũ bắt đầu kinh doanh thì chúng ta bắt đầu bế quan.”

“Bế quan?” Mắt cô ấy bừng sáng: “Tu luyện pháp thuật à?”

“Tôi nâng cao sức mạnh tu luyện, cậu tu luyện pháp thuật.” Tôi nói: “Qua vụ ở Đạt Nhĩ Ba tự khiến tôi nghĩ lại rất nhiều, nhưng cũng cho tôi linh cảm mới. Chúng ta mới có mười chín tuổi thôi, không gian để phát triển vẫn còn rất lớn. Khoảng thời gian này liên tục làm việc, mà gạt chuyện tu luyện sang một bên. Tôi nghĩ sẽ không nhận việc nữa, tĩnh tâm bế quan một thời gian đã.”

“Được! Như vậy tốt mà!” Cô ấy rất hưng phấn.

“Chúng ta bế quan ở núi Ngọc Tuyền.” Tôi nói: “Để chị tiểu Quân của cậu chăm sóc chúng ta, còn thời gian thì cần ít nhất là một tháng.”

“Để chị tiểu Quân chăm sóc chúng ta?” Cô ấy do dự một lúc: “Thiếu gia, như vậy không hợp...”

Tôi ngây ra: “Sao không hợp?”

“Tôi là tiểu nha đầu của cậu, chị tiểu Quân là bạn gái của cậu.” Cô ấy chân thành nói: “Nha đầu có thể chăm sóc phu nhân, làm gì có đạo lý để phu nhân chăm sóc nha đầu? Chuyện này tuyệt đối không được!”

Tôi cạn lời: “Gì mà phu nhân với nha đầu...trong đầu cậu đang nghĩ cái khỉ gì vậy?”

“Tôi nói thật đó!” Cô ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu biết thân phận của bản thân là gì, chị tiểu Quân là bạn gái của cậu, tương lai tiểu An Vũ, còn có Lâm tiểu thư, Diệp tiểu thư, họ đều là bạn gái của cậu. Nhưng tôi chỉ là nha đầu của cậu. Tôi luôn rất rõ thân phận của mình, từ trước tới nay chưa từng ngang hàng với những người bạn gái của cậu, thế nên để chị tiểu Quân chăm sóc tôi thì chuyện này tuyệt đối không được!”

“Cậu nghĩ nhiều rồi...” Tôi bất lực.

“Không! Không phải tôi nghĩ nhiều.” Cô ấy rất chân thành: “Điều quý nhất khi con người hiểu rõ được bản thân, nhận rõ được vị trí của mình, như vậy bản thân mới không lầm đường lạc lối, mới có thể lâu dài được. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, tôi thích cậu, tôi yêu cậu, nhưng cả đời ngày tôi cũng không với được cậu! Những người con gái thích cậu rất nhiều giống như chị tiểu Quân, chị Tư Giai, còn có Cao Dĩnh tiểu thư, họ đều là những người con gái ưu tú của những gia đình danh giá, tôi không sánh được với họ; còn giống như tiểu An Vũ, Lâm tiểu thư và Diệp tiểu thư, họ đều xuất thân từ gia đình phong thủy đời này truyền sang đời khác; họ môn đăng hộ đối với cậu, tôi càng không thể sánh với họ. Cả đời này, tôi có thể đi theo cậu, làm nha đầu của cậu thì đã là phúc khí tu mấy đời rồi. Bây giờ như vậy tôi đã rất mãn nguyện, cảm thất vậy đã rất đủ rồi, tôi vô cùng trân quý. Đối với tôi mà nói, đây đã là toàn bộ những điều mà tôi muốn. Còn về những điều khác thì tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, cũng sẽ không nghĩ đến.”

“Khả Nhi...” Tôi nhìn cô ấy, không biết nên nào cho phải.

Chu Uyển ở bên trên nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Thiếu gia, cậu có được Khả Nhi tiểu thư, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, tôi có chút nghen tỵ rồi đó...”

Khả Nhi đỏ mặt: “Haiz...Chị không nghe thấy điều gì chứ!”

Chu Uyển cười: “Được, tôi không nghe thấy gì hết, mọi người tiếp tục đi.”

Khả Nhi xấu hổ đỏ hết cả mặt, ngại ngùng nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi...” Tôi hiểu ra liền mỉm cười, ôm cô ấy vào lòng, khẽ ôm thật chặt.

“Nghe theo cậu, không để chị tiểu Quân chăm sóc cậu nữa.” Tôi khẽ vuốt mái tóc suôn mượt của cô ấy: “Tôi sẽ đưa trận pháp dung hợp trên người cậu, cậu quay về nhà tự bế quan nhé.”

Cô ấy mỉm cười, gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

Tri nhân giả trí, tự tri giả minh (*).

(*) Có thể hiểu được, nhận biết được người khác là sáng suốt, có thể hiểu được bản thân mới là thực sự thông mình.

Khả Nhi là mọt người con gái rất thông minh sáng suôt, từng nói một câu nghư thế này, trò bịp nhất thế gian là con người có thể thắng ông trời; lời nói dối nhất thế gian là khả năng vô hạn.

Hồi đó chỉ hiểu được nửa câu, nhưng bây giờ nửa câu sau tôi đã hiểu rồi.

Hơn ba giờ chiều, chuyến bay của chúng tôi đã hạ cánh ở sân bay Thượng Kinh.

Đi khỏi sân bay, chúng tôi gặp được tiểu Quân.

Một tháng không gặp, tóc tiểu Quân đã dài, xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Chúng tôi cười nói vui vẻ cùng nhau đi đến chỗ để xe.

Lúc này, điện thoại của Khả Nhi reo lên.

Cô ấy cầm điện thoại ra xem thì lập nghe máy: “Alo? Đứng đúng, được rồi, chú đang ở đâu ạ? Vâng, cháu ở khu A16, đúng! Chú qua đón cháu nhé, được ạ!”

Tiểu Quân ngây người: “Ai vậy!”

Khả Nhi tắt máy rồi mỉm cười với chúng tôi: “Xe chuyên (*) chị ạ!”

(*) Xe đặt

“Em gọi xe chuyên làm gì!” Tiểu Quân cạn lời: “Chị đi xe đến mà!”

Khả Nhi cười hê hê: “Chị với thiếu gia đã hơn một tháng không ở bên nhau rồi, em không làm kỳ đà cản mũi nữa đâu! Các chị về núi Ngọc Tuyền đi, xe của em đến ngay luôn giờ á, chị yên tâm.”

“Xem em kìa...” Tiểu Quân cạn lời.

Tôi hiểu ý của Khả Nhi, khẽ mỉm cười: “Chúng tôi không vội, đợi cậu lên xe rồi đi.”

“Không cần thiết đâu.” Khả Nhi nói: “Xe của tôi đến ngay bây giờ, lúc chú ấy gọi điện cho tôi thì đã ở bãi đỗ xe rồi...”

Đang nói thì có một chiếc xe địa hình ORV màu đen từ từ tiến tới.

Khả Nhi nhìn biển ra: “Không sai, chính là xe đó!”

Cô ấy vẫy tay với tài xé: “Hey, bác tài, ở đây này!”

Tài xế đó nhìn thấy liền dừng xe lại rồi hạ cửa sổ xe: “Hàn tiểu thư đúng không? Ở đây không đỗ được lâu, cô mau lên xe đi.”

“Được.” Khả Nhi nhìn hai chúng tôi: “Thiếu gia, chị tiểu Quân, vậy em đi trước nhé!”

“Đừng quên ngày mai.” Tôi nhắc cô ấy: “Đến sớm một chút.”

Bình Luận (0)
Comment