Rất nhanh sau đó trận mưa to gió lớn ập đến.
Tôi nhìn vết đo đỏ ở trên giường mà hạnh phúc vô cùng, ôm lấy tiểu Quân, cười như một thằng ngốc.
Tiểu Quân ngấn nước mắt, cô ấy khẽ hỏi tôi: “Sao anh lại lừa em?”
“Anh không lừa em thì em có chịu cho anh không?”
“Nhưng em không nên là người phụ nữ đầu tiên của anh...”
“Ai nói vậy?” Tôi cúi đầu nhìn cô ấy: “Quẻ của em?”
Cô ấy đỏ mặt, rồi lặt lẽ ôm chặt lấy eo tôi.
“Anh biết em thương anh.” Tôi thở dài: “Đúng, về sau anh có thể có rất nhiều phụ nữ, nhưng lần đầu tiên của anh, anh chỉ muốn cùng em...bởi vì tình cảm của chúng ta là chân thành nhất, em chính là mạng sống của anh...em hiểu không?”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô ấy, gật đầu: “Vâng!”
Tôi khẽ lau đi nước mắt cho cô ấy, tiếp đó hôn chặt lên đôi môi cô.
Cô ấy dịu dàng đáp lại tôi, vừa hôn nồng nhiệt, vừa rơi lệ.
Tôi hôn cô ấy say đắm, chuẩn bị bắt đầu tiến vào lần nữa một cách tự nhiên.
Bỗng tiểu Quân ý thức được vội dừng lại, ngăn tôi lại: “Ngô Tranh, đừng...”
“Còn đau à?” Tôi hỏi nhỏ.
Cô ấy đỏ mặt, lặng lẽ gật đầu.
Tôi hắng giọng: “Ờm...vậy được rồi...”
Tôi lật người lại, tiếc nuối ôm lấy cô, mỉm cười: “Dù sao chúng ta đã lớn cả rồi, hôm nay tha cho em đấy, về sau không được cảm anh nữa.”
Cô ấy nhìn tôi đắm đuối, lau đi nước mắt cố nhịn cười.
“Em cười gì vậy?” Tôi ngây người.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Ngô Tranh, em yêu anh!”
Tôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy cô ấy: “Quách Thần Quân, anh yêu em!”
Cô ấy mỉm cười hạnh phúc, nước mắt giàn giụa.
Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, ôm cô ấy rồi ngồi dậy, tôi lại hôn cô ấy say đắm.
“Cho anh lần nữa nhé...” Tôi nài nỉ.
Cô ấy không nói gì mà lặng lẽ ôm lấy cổ tôi.
Trong lòng tôi lập tức trở nên rạo rực.
Tôi lại phát điên một lần nữa rồi.
......
Buổi chiều ngày thứ hai, Tô Nghiên và Khả Nhi đến.
Quả nhiên hai mẹ con họ không mang rượu thịt gì cả, nhưng lại mang rất nhiều hoa quả.
Chiều tà, An Vũ cũng đến, cô ấy mang đến ba túi giấy, bên trong đều là cà phê mà cô ấy vừa mới xay xong, mang đến cho tiểu Quân, Tô Nghiên và Khả Nhi.
Còn tôi thì tiểu Quân có thì đồng nghĩa là tôi có rồi.
Thịt dê đã được tiểu Quân chuẩn bị xong từ lâu, chúng tôi đi đến trần nhà, cùng nhau chuẩn bị và bắt đầu nướng thịt.
Trời về đêm, thịt dê đã nướng xong.
Tô Nghiên dùng dao cắt thịt dê rồi cho vào từng đĩa của mỗi người.
Tiểu Quân mở chai sâm banh hảo hạn rồi rót cho chúng tôi.
Lúc đến lượt An Vũ thì cô ấy vội đứng đậy: “Không cần đâu chị tiểu Quân, hôm nay em không được uống rượu.”
“Không được uống rượu?” Tiểu Quân sững lại: “Sao vậy?”
“Tối nay em có việc.” Cô ấy mỉm cười: “Mọi người uống đi, em uống nước ngọt là được rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi, tiểu Quân và Khả Nhi đều hỏi.
Cô ấy nhìn chúng tôi: “Tuần sau quán cà phê kinh doanh rồi, ba ngày tiếp đó em phải thủ quan quán cà phê, thế nên không thể uống rượu...”
“Thủ quan?” Tôi sững lại: “Ý là sao?”
“Chuyện này...” Cô ấy nhìn Tô Nghiên, có chút ngượng ngùng: “Hay là không nói nữa, mọi người ăn đi.”
“Đừng.” Tô Nghiên nói: “An Vũ có phải không thể cho dì nghe không? Vậy dì lánh mặt trước đã, các cháu nói chuyện đi.”
“Không phải đâu dì ơi.” An Vũ vội nói: “Dì không phải người ngoài, không có gì không thể nói cho dì biết được, chỉ là chuyện này khá...cháu sợ dì không muốn nghe những chuyện này..”
“Đừng đừng.” Tô Nghiên cảm thấy hứng thú: “Dì của cháu rất thích nghe những chuyện này, cháu nói đi, dì thích nghe!”
An Vũ nhìn chúng tôi: “Đây...”
“Nói đi.” Tôi nhìn cô ấy: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy.”
Tiểu Quân ngồi xuống bên cạnh tôi: “Đều là người mình cả, rốt cuộc là chuyện gì vậy, em cứ nói đi.”
“Đúng vậy, tiểu An Vũ!” Khả Nhi cũng nói: “Chị đang hóng đây này!”
“Thực ra cũng không có gì.” An vũ nói: “Quán cà phê của em không chỉ là làm kinh doanh của người mà còn làm kinh doanh của linh giới. Theo quy tắc, trước khi bắt đầu hoạt động thì em phải báo cáo cho linh giới, sau đó ở trong quán ba ngày, nếu bảo vệ được thì có thể chính thức kinh doanh, đây được gọi là thủ quan.”
“Có người muốn đến quấy phá quán à?” Tôi hỏi.
“Cũng không hẳn là quấy phá.” Cô ấy nói: “Có lúc sẽ ra câu hỏi khó cho em, giải quyết được thì coi như qua quan, không giải quyết được thì không thể mở quán này được.”
“Cụ thể thế nào?” Khả Nhi hỏi.
“Cái này thì em cũng không rõ.” Cô ấy nói: “Chuyện linh giới rất khó nói. Ông nội của em nói là, cái quán trà ban đầu ông mở là do đại gia gia, tam gia gia và tứ gia gia cùng nhau bảo vệ. Còn cụ thể linh giới quấy phá kiểu gì thì ông không nói.”
“Vậy sao em không nói sớm?” Tôi nhìn cô ấy: “Ban đầu nhị gia gia mở quán là cùng bảo vệ với bốn người anh em của mình, lần này cũng phải cần chúng ta cùng nhau bảo vệ! Cũng may hỏi em, nếu không em thực sự gánh một mình à?”