“Đúng vậy, em khách sáo với bọn chị gì chứ?” Tiểu Quân cũng nói: “Buổi tối mọi người đến quán, giúp em thủ quan!”
“Đúng! Chị cũng đi!” Khả Nhi nói.
“An Vũ, dì không hiểu thuật số phong thủy, cũng không có thần thông.” Tô Nghiên nói: “Có điều hồi làm lính cũng giết không ít người xấu, cũng coi nhưucó chút tà khí. Nếu như dì đi theo liệu có thể giúp được cháu không?”
An Vũ rất cảm động: “Dì, không cần đâu ạ.”
Cô ấy nhìn chúng tôi: “Anh Ngô Tranh, chị tiểu Quân, chị Khả Nhi, em không muốn làm phiền mọi người...”
“Làm phiền gì chứ?” Tôi nhìn cô ấy: “Trong địa cung của hắc bồ tát ở hải Mê sơn, nếu khư không có em thì anh với Khả Nhi đã chịu tổn thất lớn ngày hôm đó rồi; còn lần này nữa, nếu như em không dùng u oanh chi tế giúp anh tìm thanh long tự thì anh cũng không biết đi đâu tìm gương đồng, tìm không được gương đồng thì sao có thể cứu được chị Đỗ Lăng? An Vũ, chuyện của em chính là chuyện của anh, em khách sáo với anh gì chứ?”
“Anh Ngô Tranh, không phải em khách sáo với anh.” An Vũ nói: “Những ngày này, chị tiểu Quân luôn giúp đỡ em, em biết chị ấy rất vất vả. Anh và chị Khả Nhi mới làm việc xong quay lại, cũng rất vất vả, thực sự em rất ngại làm phiền mọi người.”
“An Vũ, bọn chị không thấy vất vả.” Tiểu Quân kéo lấy tay cô ấy: “Chuyện của em chính là chuyện của bọn chị, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”
Cô ấy nhìn Tô Nghiên: “Dì, hôm nay thiệt cho dì rồi, chúng ta uống chút nước ngọt thôi. Đợi qua thời gian này, bọn cháu sẽ uống một trận no say với dì.”
Tô Nghiên bật cười, xua tay: “Haiz, không sao! Còn nhiều cơ hội để uống mà, chuyện chính quan trọng hơn!”
Dì ấy nhìn An Vũ: “An Vũ, dì có thể giúp được không?”
“Cảm ơn dì.” An Vũ nói: “Có anh Ngô Tranh, chị tiểu Quân với chị Khả Nhi đi cùng cháu là đủ rồi ạ.”
“Được!” Tô Nghiên mỉm cười: “Vậy để họ đi, đợi khi nào quán cà phê của cháu chính thức kinh doanh thì dì sẽ tham gia!”
An Vũ bật cười: “Vâng!”
Cô ấy nhìn chúng tôi: “Anh Ngô Tranh chị tiểu Quân, chị Khả Nhi, cảm ơn anh chị!”
“Đừng nói những lời khách sáo nữa.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Nào, ăn thịt đi, ăn xong thì đến quán cà phê!”
Ăn xong thịt nướng, chúng tôi lập tức đi đến quán cà phê Tiểu Ngư ở khu lão thành.
Quán cà phê này rất lớn, trên dưới có hai tầng, tổng cộng hơn năm trăm mét vuông, bây giờ đang trong thời gian thử nghiệm, thế nên trong quán có nhân viên phục vụ, cũng có rất nhiều khách.
Tôi là người đầu tiên bước vào trong quán, thế nên để An Vũ dẫn tôi lên lầu xuống lầu, quan sát kỹ một lượt.
Giống như trong lòng đều hiểu thấu nhau không cần nói ra vậy, tiểu Quân cũng dẫn đường cho Khả Nhi, tôi và An Vũ nhìn xuống lầu thì thấy hai người họ đang đi lên trên lầu xem, đợi sau khi họ lên lầu, hai người họ lại xuống lầu.
Tôi biết ý của hai người họ, chính là muốn để tôi và An Vũ một mình nói chuyện.
Đối với việc này, An Vũ đương nhiên cũng hiểu rõ.
Sau khi xem xét trên dưới một vòng, tôi khen: “Được đấy! An Vũ, em thực sự rất lợi hại!”
An Vũ ngại ngùng cười cười: “Đâu có...đều là chị tiểu Quân giúp em đấy...”
“Nhưng trang trí là tự em thiết kế mà.” Tôi vừa nói rồi chỉ vào tượng hộ pháp ở trên tường: “Đặc biệt là những tượng hộ pháp này, nhìn trông rất thích. Đúng rồi, người phụ nữ được khắc trên đó là ai vậy?"
“Cái đó à...” Cô ấy khẽ cười: “Không thể nói...”
“Ừm, anh hiểu rồi.” Tôi gật đầu: “Những thứ này đều là thần chủ của thập bát tế An gia, đúng không ?”
“Cũng không đúng.” Cô ấy lắc đầu: “Những thứ này đều là thần canh giữ của em, thế nên anh nhìn xem, họ đều là nữ thần.”
“Đúng, anh cũng phát hiện được rồi.” Tôi hiểu ra liền bật cười.
Cô ấy cũng cười: “Vào phòng làm việc xem xét đi.”
“Được!” Tôi gật đầu.
Chúng tôi đến phòng làm việc, cô ấy tiện tay đóng luôn cửa lại.
Tôi quan sát thì thấy phòng làm việc này có diện tích không lớn, nhưng trang trí rất được chú trọng.
“Anh Ngô Tranh, ngồi đi.” Cô ấy nói.
“Ừ.” Tôi ngồi xuống ghế sô pha, rồi nhìn cách trang trí của căn phòng làm việc, không khỏi bật cười: “Thực sự không tồi.”
Cô ấy đến bên ngồi xuống cạnh tôi, do dự một lát rồi hỏi tôi: “Anh Ngô Tranh, tối nay em tự bảo vệ lầu dưới, anh và chị Khả Nhi bảo vệ trên lầu, để chị tiểu Quân nghỉ ngơi ở đây đi. Trong phòng làm việc có trấn vật, chị ấy ở đây sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào...”
“Ý em là sao?” Tôi không hiểu.
“Cái đó...” Cô ấy có chút ngại ngùng.
“Rốt cuộc là làm sao?” Tôi nhìn cô ấy: “Em không tin chị tiểu Quân của em à?’
“Không phải không tin được....” Cô ấy nói: “Em biết chị tiểu Quân có chỉ tâm quyết rất lợi hại, chỉ là...”
“Chỉ là sao?”
Cô ấy nhìn tôi một cái: “Chỉ là tối qua chị tiểu Quân...”
Tôi đỏ mặt, hắng giọng: “Ờm...em...em biết hết rồi à?”
Cô ấy cũng đỏ mặt, lặng lẽ gật đầu.
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể đào một cái lỗi chui xuống đất.
“Anh Ngô Tranh...anh đừng như vậy...” Cô ấy nói nhỏ: “Anh và chị tiểu Quân ở cùng nhau, điều này là điều nên làm mà, em không nhìn trộm hai người đâu, cũng không nghĩ nhiều. Sau khi chiều nay em đến núi Ngọc Tuyền, em đã nhìn thấy nguyên khí trên người chị ấy đã bị phá rồi, nhưng vậy mới...mới biết hai người đã làm rồi...”