Tôi ngượng chín mặt, hắng giọng: “Ờm...cái đó...có phải nguyên khí bị phá rồi thì....thì không thể thủ quan được?”
“Thứ xông vào cửa quan có thể là quỷ, có thể là yêu, cũng có thể là thần.” Cô ấy nói “Quẻ của chị tiểu Quân rất lợi hại, điều mà em lo lắng là lỡ như thứ đến đây là yêu hoặc là quỷ, thì bây giờ có thể chị ấy đang mẫn cảm, sợ âm khí hoặc sát khí sẽ xông đến chỗ chị ấy, nhưng vậy sẽ không tốt cho chị, thế nên em mới nói như vậy...”
Tôi thở phào: “Thì ra là vì chuyện này...điều này em yên tâm, anh có cách.”
“Có cách?” Cô ấy nhìn tôi.
“Anh để Khả Nhi bảo vệ cô ấy.” Tôi nói: “Trên người Khả Nhi có khí ngũ lôi, cho dù yêu ma quỷ quái tiến vào thì sát khí của chúng sẽ không làm hại được tiểu Quân.”
Cô ấy cũng thở phào: “Vậy được, vậy em không cần lo lắng nữa rồi.”
Tôi ngại ngùng cười: “Ừ, không cần lo nữa.”
Tiếp đó, hai chúng tôi chẳng nói lời nào.
Trầm mặc khoảng mấy chục giây, cô ấy hít sâu một hơi rồi đứng dậy: “Chúng ta xuống lầu thôi.”
“An Vũ, đợi đã.” Tôi đứng dậy.
Cô ấy dừng lại, nuốt nước bọt, thở dài một hơi.
“Tiểu Quân luôn nói với anh, cô ấy không phải người phụ nữ đầu tiên của anh.” Tôi nhìn cô ấy: “Cô ấy giữ khoảng cách với anh là sợ ảnh hưởng đến anh và em...”
An Vũ cúi đầu: “Em biết...”
Tôi đi đến trước mặt cô, nhìn cô: “Nếu như chuyện tối hôm qua đã làm tổn thương em thì anh muốn nói với em lời xin lỗi. Có những chuyện anh không giải thích thì em cũng hiểu được, thế nên anh sẽ không nói điều gì khác...”
Cô ấy không nói gì, mắt lăn dài trên má, rơi tí tách trên nền đất.
Lúc này tôi hiểu được nỗi khổ tâm của tiểu Quân.
Nhưng tôi không hối hận.
Tôi nhìn An Vũ, trong tim tôi dường như như có một cây kim từ từ đâm xuyên đau nhói.
Tôi hiét thật sâu: “An Vũ, xin lỗi em...”
Tôi quay người chuẩn bị rời đi.
An Vũ bông ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở: “Tại sao anh không giải thích? Anh dựa vào đâu mà không giải thích? Em hiểu là chuyện của em, còn anh giải thích là chuyện của anh! Anh không bận tâm đến em vậy sao?”
Đôi mắt tôi ươn ướt.
“Em biết tại sao anh lại làm như vậy.” Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Em không hề trách anh, nhưng ngay cả giải thích anh cũng không muốn giải thích với em, trong lòng anh, em không được coi trọng vậy à?”
Tôi quay người lại rồi ôm chặt lấy cô ấy.
“Cảnh giới của em cao hơn chị tiểu Quân, cô ấy khôg tính chuẩn được em.” Cô ấy đau lòng nhìn tôi: “Em biết sau này anh sẽ có người khác, em chưa từng nghĩ đến chuyện tranh nhau với bất cứ người nào, em cũng không ngưỡng bất cứ người nào, anh thực sự không hiểu em sao?”
Tôi ngấn nước mắt, trên cô ấy: “Vậy em khóc gì chứ?”
“Anh không cần xin lỗi em.” Ánh mắt của cô ấy tràn đầy tủi hờn: “Ngày hôm qua em không đi đón canh, chính là vì em biết, tối qua hai người nên ở cùng nhau. Nhưng câu mà anh nói khi nãy, anh không giải thích thì em cũng hiểu, thế nên anh không giải thích nữa, câu nói này khiến con tim em đau đớn vô cùng!”
“Em cảm thấy anh không quan tâm em nữa?” Tôi nhìn cô ấy: “Coi thường em rồi?”
“Từ ngày quen biết anh, em đã biết anh có bạn gái rồi” Cô ấy nhìn tôi: “Em biết anh yêu chị tiểu Quân, em cũng biết trong lòng anh có em, cũng có chị Khả Nhi. Chị tiểu Quân là mối tình đầu của anh, anh nhất định sẽ cho chị ấy lần đầu tiên, điều này còn cần giải thích không? Anh Ngô Tranh, dù em thích anh hơn nữa thì em cũng không thể gả cho anh, vì em là người kế thừa của An gia, con trai của em sẽ kế thùa pháp mạch thập bát tế của An gia. Em nghĩ anh hiểu em, nhưng lời khi nãy của anh....”
“Anh xin lỗi, anh sai rồi...” Tôi nhìn cô ấy: “Tha thứ cho anh Ngô Tranh, được không?”
Cô ấy quay đầu đi lau nước mắt, mặc kệ tôi.
Tôi mỉm cười, dỗ dành cô ấy: “Được rồi, anh đã xin lỗi rồi, em còn giận hả?”
Cô ấy nhìn tôi: “Anh hiểu hết! Nhưng anh thích giả vờ hồ đồ! Thích ức hiếp người khác!”
Cô ấy đẩy tôi ra rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Này! An Vũ!” Tôi sững lại rồi vội đuổi theo ra ngoài.
An Vũ mặc kệ tôi, lau nước mắt, đi đến phòng vệ sinh.
Đúng lúc Khả Nhi đi lên lầu, nhìn được cảnh tượng này,
Cô ấy sững lại rồi sà đến bên tôi hỏi nhỏ: “Thiếu gia, tiểu An Vũ sao vậy?”
Tôi đỏ mặt: “Không sao...”
Khả Nhi hiểu ra liền mỉm cười, sà đến tai tôi: “Có phải vì chuyện tối qua...”
Tôi sững lại: “Cậu...”
Khả Nhi cười khì khì: “Hôm nay chị tiểu Quân gặp tôi mà không dám nhìn tôi, tôi thì thông minh có thừa, vừa nhìn là biết liền hà! Không sao đâu thiếu gia! Tiểu An Vũ rất thích cậu, cho em ấy chút thời gian đi, em ấy cũng sẽ nghĩ thông thôi.”
“Cậu...cậu không khó chịu à?” Tôi cảm thấy quái lại liền hỏi.
“Tôi khó chịu gì chứ?” Khả Nhi nhún vai: “Tôi còn vui mừng không kịp ấy chứ!”
“Vui mừng?” Tôi có chút không hiểu: “Cậu không nên có chút....có chút gì đó mới phải chứ...”
Cô ấy nhìn tôi sâu sa, cười đểu, rồi sà đến bên tai tôi: “Tôi còn không biết cậu à? Nếu như chị tiểu Quân không ăn miếng đầu tiên thì cậu sẽ không để cho chúng tôi chia bánh được...”
Tôi ngượng chín mặt: “Cậu...”
Cô ấy say sắm nhìn tôi, khẽ cắn môi, sà đến hôn tôi một cái, bật cười đắc ý: “Yên tâm đi thiếu gia, tôi đi nói chuyện với em ấy, ha ha ha...”
Tôi cạn lời: “Này này cậu đừng ăn nói linh tinh! Em ấy không phải cậu đâu!”
“Yên tâm, tôi hiểu em ấy hơn cậu.” Cô ấy đưa tay ra làm hình chữ V, vừa cười vừa đến phòng vệ sinh.