“Không sao đâu chị tiểu Quân.” An Vũ hắng giọng: “Anh Ngô Tranh như vậy là muốn giúp em, chứ anh ấy không có ý gì khác đâu.”
“An Vũ, đừng gạt anh sang một bên có được không?” Tôi nhìn cô ấy.
“Sao em lại gạt anh sang một bên?” Cô ấy nhìn tôi: “Lúc nãy em chưa nói xong, được chưa?”
“Ờm...” Tôi có chút ngượng ngùng: “Vậy được rồi, em nói đi.”
“Thủ quan trong ba ngày, những kẻ đến thách thức ngày càng lợi hại.” Cô ấy nói “Hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta đề có thể đối phó được, thế nên em không muốn để anh ra tay. Ban đầu ông nội em thủ quan, ngày đầu tiên ba vị gia gia đều ở cùng ông; ngày thứ hai là đại gia gia và tứ gia gia, ngày thứ ba chỉ là tứ gia gia thôi. Không phải đại gia gia và tam gia gia không muốn giúp ông nội em mà đây là quy tắc của An gia.”
Tôi đỏ mặt: “Ờ...”, “Vừa nãy em nói với chị tiểu Quân là đêm nay chúng ta cùng nhau thủ quan, ngàu mai để chị Khả Nhi quay về, sau đó để chị tiểu Quân quay về.” Cô ấy nhìn tôi: “Ngày cuối cùng là ngày khó nhất để bảo vệ, em muốn để anh ở cùng em đến cuối cùng, đến lúc nguy hiểm nhất thì để anh ra tay, đây là gạt anh sang một bên hả?”
Tôi xấu hổ vãi nhái, hắng giọng: “Anh biết rồi, em nói sắp xếp cụ thể đi.”
“Những thứ đến vào tối nay sẽ không dám lên lầu.” An Vũ nói: “Chúng ta đợi ở lầu một, ác quỷ sẽ đến vào giờ Hợi; hai con yêu kia thì một con đến vào giờ Tý, một con đến vào giờ Sửu; còn quỷ sai kia, hắn ta sẽ mang theo xui xẻo, hắn ta sẽ đến quán vào khắc đầu tiên của giờ Mão. Chúng ta cứ phối hợp cho tốt, gặp là đánh liền, con nào đến là xử luôn con đấy!”
“Được!” Tiểu Quân và Khả Nhi nhất tề nói.
“Khắc đầu của giờ Mão...năm giờ hơn...” Tôi suy ngẫm, rồi nhìn An Vũ: “Được!”
Đang nói thì có người phục vụ đến gõ cửa, nói nhỏ: “An tiểu thư, có một vị khách là lạ đến đây, chị mau ra xem đi.”
Tôi vô thức nhìn đồng hồ, đã mười giờ mười lăm phút đêm, đã đến giờ Hợi rồi.
Khả Nhi đứng dậy: “Để tôi đi xem!”
Cô ấy vòng qua chiếc bàn rồi mở cửa ra nhìn người phục vụ ở bên ngoài, một tay chộp lấy cổ áo của cậu ta, gào hét phẫn nộ: “Đ- má mày, chán sống rồi phải không?”
Người phục vụ với khuôn mặt sáng láng, đôi mắt long lanh khi nãy giờ lập tức biến thành tướng ác quỷ mặt trắng môi thâm, kinh hãi nhìn Khả Nhi: “Xin...xin lỗi...”
Khả Nhi vật ác quỷ đó xuống đất rồi một cước đá vào đầu nó.
Ác quỷ thét lên tiếng thảm thiết rồi hóa thành khói đen tan biến mất.
Khách bên ngoài bị dọa cho khiếp hồn, họ đều đứng cả dậy.
Tôi nhìn Khả Nhi một cái rồi quay lại nhìn An Vũ và tiểu Quân, mỉm cười bình thản: “Bắt đầu rồi...”
Nhiệm vụ của Khả Nhi đã hoàn thành.
Còn về những người khách kia, An Vũ nói cứ mặc kệ họ, có một vài người rời đi nhưng đại đa số khách vẫn còn ở lại.
Và thực tế giống hệt cô ấy nói, đại đa số khách chỉ đứng lên xem náo nhiệt rồi lại tiếp tục nói chuyện của mình. Chỉ có vài người không chịu được, nhát gan, bị dọa đến mức thu dọn đồ đoàn, thanh toán rồi rời đi.
Chúng tôi tiếp tục uống cà phê, ăn hạt bí, không ngừng nhìn đồng hồ.
Chẳng mấy chốc, giờ Tý đã đến.
Tôi nhìn tiểu Quân: “Hai chúng ta ra bên ngoài đi.”
Tiểu Quân gật đầu: “Đươc!”
An Vũ đứng dậy: “Em cũng đi!”
Khả Nhi cũng đứng dậy: “Còn có tôi nữa!”
Tôi nhìn An Vũ rồi lại dặn Khả Nhi: “Yêu đến bói quẻ, cậu đừng dọa cho nó chạy mất dép. Như thế này, cậu quan sát ở xa thôi, tôi bảo vệ tiểu Quân, An Vũ phụ trách kêu hai con yêu đó.”
“Được.” Khả Nhi gật đầu.
Tôi lại nhìn sang An Vũ.
Cô ấy cũng gật đầu: “Vâng.”
Chúng tôi rời khỏi gian phòng rồi đi đến đại sảnh ở bên ngoài, tôi và tiểu Quân tìm một góc an tĩnh rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lập tức mang hai cốc cà phê cho chúng tôi.
Trong lòng nghĩ thôi cứ uống đi dù sao đêm nay có ngủ đâu.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Quân tiểu thư hỏi nhỏ tôi: “Ngô Tranh, yêu có hình dạng như thế nào?”
“Kẻ đến đây quấy rối nhất định không phải yêu bình thường.” Tôi nói: “Có điều, em yên tâm, nếu chúng vào đây thì nhất định là mang hình dạng con người. Hoặc là nhập vào con người hoặc là tự biến thành bộ dạng con người, dù sao thì không đáng sợ lắm.”
“Bói quẻ cho yêu cần chú ý gì không?” Cô ấy hỏi.
“Yêu cũng như chúng sanh, không cần đặc biệt chú ý điều gì.” Tôi nói: “Em nhớ kỹ là cho dù đối mặt với ai thì lúc bắt đầu bói tâm phải tĩnh, không được đề cao bản thân và càng không thể hạ thấp bản thân.”
“Hạ thấp bản thân sẽ ra sao?” Cô ấy hỏi.
“Động quẻ giống như đấu pháp, cảngh giới càng cao thì càng nhìn được rõ.” Tôi nói nhỏ: “Nếu như em hạ thấp bản thân thì cảnh giới của đối phương không bằng em, quẻ của em cũng sẽ không xem chuẩn được.”
Cô ấy ngẫm nghĩ: “Vậy nếu như cảnh giới của đối phương vốn dĩ cao hơn em, mà nó lại cố ý hạ thấp để đối mặt với em thì sao? Vậy em có thể xem được chuẩn không?”