Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 499 - Chương 499. Cô Ta Đến Rồi

Chương 499. Cô Ta Đến Rồi Chương 499. Cô Ta Đến Rồi

“Vậy phải em cảnh giới của hắn cao hơn em bao nhiêu.” Tôi nói: “Nếu như khoảng cách không lớn thì em có thể xem chuẩn cho hắn; còn nếu như khoảng cách lớn hơn chút thì em xem sẽ là tưởng thật mà hóa ra sai; nếu như cảnh giới cao hơn em rất nhiều thì cho dù hắn hạ thấp bản thân thì cũng sẽ cao hơn em rất nhiều, lúc đó em không xem được cho hắn đâu.”

Tôi ngập ngừng: “Có điều em không cần lo lắng, cảnh giới của yêu ở sức mạnh tu luyện, nhưng cảnh giới của thầy phong thủy ở cách thức và linh tính. Thế nên cho dù là yêu ngàn năm thì cũng không thoát được quẻ của em đâu, em cứ yên tâm, tự tin mà bói là được.”

Cô ấy nhìn tôi: “Em hiểu rồi...” Tôi mỉm cười: “Ừ! Đừng lo lắng, anh ở cùng em!”

“Quẻ đó em không bói chuẩn anh.” Cô ấy nhìn tôi: “Bởi vì cảnh giới của anh cao hơn em, nhưng anh yêu em, luôn hạ thấp bản thân mình trước mặt em, nhưng cho dù làm như vậy thì em cũng không xem chuẩn anh, đúng không?”

Tôi sững lại: “Em muốn nói đến...là quẻ đó à?”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Trên quẻ của em hiển thị là em không phải người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng đêm qua...”

Cô ấy đỏ mặt.

Tôi bật cười rồi kéo lấy tay cô ấy: “Thực ra em không bói sai đâu...chỉ là em có tâm tư riêng thế nên quẻ giải sai...”

“Giải sai?” Cô ấy sững lại: “Giải sai như thế nào?”, “Không phải trên quẻ của em hiển thị là trước khi anh và em ở bên nhau thì sẽ làm với một người con gái khác sao?” Tôi nhìn cô ấy.

“Vâng.” Cô ấy chân thành gật đầu: “Đúng vậy, trên quẻ của em hiển thị như vậy.”

“Vậy em có thấy ứng kỳ không?” Tôi hỏi cô ấy: “Chính là lúc nào anh ở bên cạnh người con gái kia ấy?”

“Chuyện này...” Cô ấy ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Em không xem...”

“Vậy không phải rõ rồi sao...” Tôi mỉm cười bình thản: “Nụ hôn đầu của anh là em, đêm đầu tiên của anh là em, nhưng trước khi chúng ta quen biết nhau, anh và cô gái đó đã từng tiếp xúc thân mật, em không nhìn ra à?”

Cô ấy trân trân nhìn tôi rồi lắc đầu.

“Được rồi để anh đổi cách hỏi khác.” Tôi nhìn cô ấy: “Trên quẻ nhất định sẽ có vóc dáng của người con gái đầu tiên của anh, vậy em dựa vào quái tượng để miêu tả lại nào.”

“Cô ấy rất đẹp, là người tu tiên, da rất trắng, tóc dài, thích mặc đồ trắng.” Cô ấy nói.

Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Đó chính là cô ấy.”

“Rốt cuộc là ai vậy?” Cô ấy hỏi.

“Ngọc cô nương...” Tôi điềm nhiên nói.

“Ngọc cô nương?” Cô ấy sững lại: “Sao ...lại là cô ấy?”

“Hồi đó anh làm việc cho lão Triệu, người mà anh phải đối phó là ma thể của Ngọc khôi tiên.” Tôi nói: “Có một đêm nọ, bản thể của Ngọc cô nương xuất hiện và cô ấy giúp anh trị thương, sau đó...”

Tôi thấy hơi ngại: “Sau đó cô ấy còn hôn anh, còn có tiếp xúc da thịt với anh, lúc đó suýt chút nữa...thì xxx...”

Cô ấy ngây người nhìn tôi một lúc rồi nuốt nước bọt, hỏi tôi: “Linh thể...có thể ở cùng nhau à?’

“Có thể.” Tôi nói: “Có điều anh và cô ấy chưa đi tới bước đó thì anh choàng tỉnh lại rồi, sau đó cô ấy đi rồi.”

“Nói như vậy thì người con gái mà em xem được là cô ấy à?” Cô ấy nhìn tôi.

Tôi gật đầu: “Ừ.”

“Em hiểu rồi...” Cô ấy gật đầu nhìn tôi: “Trên quái tượng hiển thị là Ngọc cô nương, nhưng em không hề ý thức được cô ấy là linh thể, thế nên quẻ không sai mà em giải sai rồi.”

“Linh thể ở trên quẻ sẽ có hai loại hiển thị.” Tôi dùng tay chấm vào cà phê rồi vẽ lên trên bàn cho cô ấy xem: “Đây đại diện cho linh và ma; còn đây đại diện cho tiên phật và yêu, có thể đại diện cho người tu tiên. Ngọc cô nương là linh thể mà do ngọc linh ngàn năm hóa thành, thuộc tiên, thế nên là loại thứ hai, chỉ là lúc em giải quẻ em coi cô ấy thành người tu tiên.”

Tôi cầm chiếc khăn giấy trên bàn lau tay rồi mỉm cười với cô ấy: “Bây giờ không phải có lời giải rồi sao?”

Cô ấy ngại ngùng nhìn tôi: “Ngô Tranh, có phải anh biết được quẻ em giải sai rồi không?”

“Không phải.” Tôi bỏ chiếc khăn giấy xuống rồi kéo lấy tay cô ấy, mỉm cười với cô: “Anh chỉ nghĩ lần đầu tiên của anh nhất định phải dành cho em.”

Cô ấy nhìn tôi đầy cảm động, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

“Có phải muốn nói anh trẻ con không hả?” Tôi hỏi.

Cô ấy cười rồi lắc đầu: “Không nói nữa...”

Tôi cũng cười: “Như này là đúng rồi, anh đã trưởng thành rồi! Tối hôm qua, anh đã cùng em...”

“Anh...” Cô ấy vội dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi: “Đây là nơi nào? Đừng nói nữa...”

Tôi cố nhịn cười rồi hắng giọng: “Được rồi.”

Cô ấy thở phào rồi hỏi tiếp: “Ngô Tranh, có phải vừa nãy anh và An Vũ cãi nhau không đấy?”

“Đâu có.” Tôi uống một ngụm cà phê: “Thực ra An Vũ rất hiểu chuyện, là anh hiểu nhầm em ấy.”

“Hiểu nhầm em ấy?” Cô ấy không hiểu: “Chuyện gì vậy?”

“Em ấy nhìn ra chuyện của hai chúng ta.” Tôi thở dài: “Anh không giải thích với em ấy, cả hai không nói chuyện gì với nhau! Vừa giải thích thì bị hiểu nhầm.”

Cô ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Hai người ấy à đúng là trẻ con...”

Bình Luận (0)
Comment