Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 500 - Chương 500. Hồ Yêu

Chương 500. Hồ Yêu Chương 500. Hồ Yêu

“Này, này, em vừa nói gì vậy?” Tôi nhắc nhở cô ấy: “Quên nhanh như vậy hả?”

Cô ấy nhịn cười: “Được rồi, em sai rồi, em xin lỗi.”

“Vậy còn được...” Tôi nhìn cô ấy rồi khẽ mỉm cười: “Tiểu Quân, em thật tốt...”

Cô ấy nhìn tôi đầy trìu mến rồi liền đỏ mặt.

Tôi bật cười: “Nào, chúng ta nói tiếp chuyện quẻ đó đi, thực ra em có thể đổi lối suy nghĩ khác.”

“Lối suy nghĩ gì?” Cô ấy đỏ mặt hỏi.

“Em nhìn xem, lúc em ra quẻ thì suy nghĩ khác đi, ví dụ như thế này...” Tôi chấm vào cà phê rồi vẽ lên bàn giảng cho cô ấy.

Tiểu Quân nghe rất chăm chú, không ngừng gật đầu: “Ừ! Đúng!...em hiểu rồi...”

Lúc tôi đang giảng say sưa cho cô ấy thì đột nhiên cảm nhận một luồng yêu khí tiến vào quán cà phê, tôi lập tức dừng lại.

“Sao vậy?” Tiểu Quân hỏi.

“Xuỵt...” Tôi quay đầu nhìn về phía cửa ra vào: “Cô ta đến rồi...”

Tiểu Quân sững lại rồi quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một thiếu nữ thời thượng mặc đồ đen đẩy cửa bước vào...

Đây là một con hồ yêu (yêu tinh hồ ly) có khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người uyển chuyển gợi cảm, nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng thực tế sức mạnh tu luyện của cô ta đã hơn sáu trăm năm.

Sau khi cô ta bước vào cửa, nhìn đám người trong quán cà phê , tiếp đó đi đến một góc khá khuất, rồi ngồi xuống.

Tiểu Quân đứng dậy: “Em đi nói chuyện với cô ấy.”

An Vũ ở đằng xa lúc này cũng đứng dậy.

Tiểu Quân xua tay về phía cô ấy bảo An Vũ không cần qua đây, để cô ấy tự xử lý.

An Vũ hiểu ra ý của cô ấy rồi gật đầu, ngồi lại chỗ cũ.

“Đừng căng thẳng.” Tôi nói.

“Yên tâm.” Tiểu Quân nói xong liền đi về phía hồ yêu.

Tôi cầm cốc lên rồi đi theo phía sau cô ấy, đi đến chiếc bàn bên cạnh người con gái đó, rồi ngồi xuống.

Người con gái nhìn tôi một cái, dường như cô ta hiểu được dụng ý của tôi, nhưng cô ta không sợ.

Tiểu Quân ngồi xuống đối diện với cô ta rồi mỉm cười với ả.

Người con gái nhìn chằm chằm tiểu Quân một lúc rồi nói: “Tôi đến cầu quẻ, bói nhân duyên.”

“Được.” Tiểu Quân nói.

“Cách đây hai trăm năm, tôi đã yêu một người đàn ông.” Hồ yêu nói: “Anh ta vì cứu tôi mà bị sét đánh chết. Tôi muốn biết bây giờ anh ấy đang ở đâu? Tên là gì? Kết hôn chưa. Còn nữa, nếu như tôi đi tìm anh ấy thì liệu anh ấy có nhớ ra tôi không, có thể tiếp nhận tôi không...”

Cô ta móc một kim nguyên bảo có ánh vàng rực rỡ ở trong lòng ra, rồi đặt lên trên bàn: “Đây là phí xem bói.”

Tiểu Quân nhìn kim nguyên bảo đó rồi lắc đầu: “Xin lỗi, quẻ này tôi không bói được.”

Cô gái ấy nhíu mày: “Không bói được? Không bói được thì các người mở quán gì chứ?”

“Tôi học không giỏi, không bói ra được cả tên của người đó.” Tiểu Quân rất điềm tĩnh.

Cô ấy gật đầu: “Cô ất thành thực, tôi thích người như cô. Cô gieo quẻ đi, không cần nói ra cả tên của anh ấy, để tôi tự tìm anh ấy là được.”

Tiểu Quân tập trung tinh thầnh rồi bấm tay bói, trong lòng đã chắc chắn.

“Kiếp trước người đàn ông này là một đạo sĩ, người Xuyên Trung, để giúp cô độ kiếp lôi mà anh ta đã làm pháp dẫn lôi, kết quả sắp thành mà bại, bản thân bị sét đánh chết.” Tiểu Quân nói: “Bây giờ anh ta đã chuyển thế hai lần, kiếp này vẫn là đàn ông, giờ đã ba mươi lăm tuổi rồi, người ở Thượng Kinh.”

“Ở Thượng Kinh?” Đôi mắt người con gái bừng sáng: “Cụ thể là ở nơi nào?”

“Thung lũng hạnh phúc phía đông nam của Thượng Kinh, nhất định sẽ tương phùng vào đêm trăng tròn.” Tiểu Quân nhìn cô ta: “Bên cạnh anh ta có rất nhiều phụ nữ nhưng chưa kết hôn, không lâu nữa đâu, vào đêm trung thu hai người sẽ trùng phùng lần nữa.”

“Thật à?” Người con gái đó rất kích động: “Vậy...vậy về sau chúng tôi...có thể ở bên nhau không?”

“Có thể.” Tiểu Quân nói: “Nhưng quá trình sẽ khá lận đận.”

“Lận đận?” Người con gái sững lại: “Sao lại lận đận vậy?”

“Hai người sẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó hợp rồi tan, tan rồi hợp.” Tiểu Quân nói: “Sau khi yêu nhau nếm mùi đau khổ mười năm, hai người sẽ kết hôn và cùng chung sống với nhau bốn mươi năm cho đến khi anh ta mất đi.”

“Bốn mươi năm...” Người con gái bật cười, đôi mắt ươn ướt: “Được! Bốn mươi năm thì bốn mươi năm! Đại sư, đêm trung thu...thực sự chúng tôi có thể trùng phùng chứ?”

“Cô có sức mạnh tu luyện hơn sáu trăm năm, trán có thần thông.” Tiểu Quân nhìn cô ta: “Nhưng vì cô nặng lòng với anh ta của kiếp trước, dục vọng khiến cô không thông tuệ được, hai trăm năm rồi, thần thông của cô không tài nào cảm nhận được sự tồn tại của anh ta.”

“Đúng! Cô nói rất đúng!” Người con gái ngấn nước mắt: “Từ lúc bị sét đánh chết, tôi liền không cảm nhận được anh ấy. ban đầu tôi nghĩ là anh ấy có thể hồn bay phách tán rồi. Nhưng không không muốn tin, cũng không muốn chấp nhận. Hai trăm năm nay, tôi vừa tu luyện, vừa tìm anh ấy, dùng hết tất cả các cách nhưng từ đầu chí cuối đều không tìm được anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment