Tiểu Quân mỉm cười bình thản: “Tên của anh ta trong kiếp này là tam tự tứ hỏa, nhất thủy giang nam, nhớ kỹ lấy tám chữ này, đêm trung thu, cô sẽ gặp được anh ta.”
”Tam tự tứ hỏa, nhất thủy giang nam?” Cô ta nhìn tiểu Quân: “Đại, sư, đây có huyền cơ* bên trong, cô có thể chỉ điểm cho tôi một chút không?”
(*) ý nghĩa vi diệu
Tiểu Quân lắc đầu: “Thiên cơ bất khả lộ, quẻ mà nói quá rõ sẽ sinh biến số.”
Người con gái ấy hiểu ra liền gật đầu: “Vâng! Tôi hiểu rồi! Cảm ơn đại sư!”
Cô ta lau nước mắt ở khóe mi rồi lại lấy ra một thỏi kim nguyên bảo, hai tay nâng lên rồi cung kính đặt lên trên bàn, đẩy hai thỏi nguyên bảo về phía trước, cảm kích nhìn tiểu Quân: “Đại sư, cảm ơn cô rất nhiều, đây là phí xem bói, xin cô hãy nhận lấy.”
Tiểu Quân do sự một lúc: “Đây...”
Cô ấy nhìn sang tôi.
Tôi hiểu ra liền mỉm cười rồi gật đầu.
Mặc dù tôi tôi từng nói, không để cô ấy dùng việc xem bói cho người ta để kiếm tiền nhưng tiền này cô ấy nhất định phải nhận, vì đây là quy tắc.
Tiểu Quân trầm tư giây lát rồi cầm kim nguyên bảo mà người con gái lấy ra lúc ban đầu lên, rồi nói với cô ta: “Tôi nhận cái này, còn cái kia cô cầm về đi.”
“Đại sư, đây là chút tâm ý của tôi.” Người con gái thành khẩn nói: “Cô nhận lấy đi.”
“Tôi đã lấy thứ tôi nên lấy còn những thứ không nên lấy thì tôi không lấy.” Tiểu Quân nói: “Đây là quy tắc, không thể phá bỏ quy tắc.”
Cô gái hiểu ra.
Cô ấy thu lại kim nguyên bảo rồi đứng dậy: “Đa tạ đại sư, vậy tôi xin cáo từ.”
Tiểu Quân gật đầu: “Được.”
Người con gái liếc tôi một cái rồi quay người rời đi.
Tiểu Quân cầm kim nguyên bảo lên rồi đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh tôi, thở dài một hơi.
Tôi kéo lấy tay cô ấy: “Giỏi lắm!”
Tiểu Quân khẽ mỉm cười: “Ừm.”
“Tam tự tứ hỏa, nhất thủy giang nam là gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Anh nên hiểu ý nghĩ là gì chứ?” Cô ây nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ: “Người đó tiên là Uông Minh Diệm?”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
“Vậy tại sao trước khi gieo quẻ, em lại nói là mình không xem được tên của anh ta?” Tôi tò mò hỏi.
“Bởi vì em thực sự không xem được.” Cô ấy nói: “Em không biết làm thế nào dùng quẻ để xem được tên người, còn về tám chữ đó là sau khi gieo quẻ xong, đột nhiên xuất hiện trong đầu em.”
Tôi mỉm cười rồi gật đầu: “Ừ.”
An Vũ đi đến rồi ngồi xuống đối mặt với chúng tôi: “Chị tiểu Quân, không sao chứ?”
“Không sao.” Quân tiểu thư giao kim nguyên bảo cho An Vũ: “An Vũ, tặng em.”
“Đây...” An Vũ sững lại.
“Đây là tiền xem bói mà người con gái kia để lại.” Tiểu Quân nói: “Chị đến đây giúp em, không phải đến kiếm tiền, kim nguyên bảo này chị không thể mang đi được, em nhận lấy đi. Chút nữa lại có một người nữa đến cầu quẻ, nếu như có tiền xem bói thì cũng đưa cho em hết, ba ngày thủ quan, chỉ có người cầu quẻ tặng tiền thôi, và số tiền này là tài vận của em, nhất định phải để lại trong quán, như vậy chuyện làm ăn về sau mới phát đạt được.”
An Vũ hiểu ra: “Vâng, cảm ơn chị tiểu Quân.”
Quân tiểu thư kéo lấy tay An Vũ, rồi rồi mói một câu có ẩn ý sâu xa: “An Vũ, chúng ta là chị em, về sau không cần khách sáo như vậy, nếu không sẽ trở nên xa cách đấy.”
An Vũ đỏ mặt: “Vâng.”
Cô ấy đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, để em đi lấy hai cốc cà phê cho hai người.”
Cô ấy nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi.
Tiểu Quân nhìn theo bóng lưng cô ấy rồi khẽ mỉm cười, nói nhỏ tôi: “An Vũ còn nhỏ, anh nên thông cảm cho em ấy nhiều hơn, không được ức hiếp em ấy.”
Tôi đỏ mặt rồi hắng giọng: “Ờm...không nói chuyện đó nữa, chúng ta nói tiếp chuyện quẻ bói đi.”
Tiểu Quân mỉm cười: “Ừ!”
Rất nhanh sau đó giờ Tý đã trôi qua.
Khắc đầu của giờ Ngưu, yêu thứ hai đến cầu quẻ đã đến rồi.
Đây là một cô nương có nét mặt thanh tú, nhìn dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng sức mạnh tu luyện lại còn cao hơn nhiều người đến khi nãy, cũng phải hơn tám trăm năm. Điều mấu chốt là cô ta không phải động vật thành yêu mà bản thể của cô ta là một miếng ngọc.
Đây là ngọc yêu.
Khác với hồ yêu khi nãy, sau khi tiểu cô nương này bước qua cửa, đầu tiên đi đến quầy lễ tân rồi lôi chiếc điện thoại ra mua một cốc cà phê kiểu Mỹ, tiếp đó đi đến bên cạnh chúng tôi, rất lễ phép nói với chúng tôi: “Chào anh chị, em tên là Lạc Tuyết đến cầu quẻ.”
Tôi cầm cốc cà phê rồi đứng lên: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn anh.” Cô ta mỉm cười với tôi.
Nụ cười đó rất tỏa nắng.
Tôi mỉm cười rồi quay người đến ngồi ở chiếc bàn ở bên cạnh.
An Vũ đứng dậy muốn qua đây.
Nhưng tôi xua tay về phía cô ấy, ý muốn bảo là không có vấn đề gì đâu.
Lúc này An Vũ mới yên tâm rồi ngồi xuống tiếp tục nói chuyện với Khả Nhi.
Lạc Tuyết ngồi xuống rồi đặt cốc cà phê xuống, lấy trong túi ra một hồng bao rồi đặt lên trên bàn. Cung kính đẩy về phía tiểu Quân: “Chị, đây là ban trăm vạn, là phí xem bói cho em.”
Tiểu Quân nhìn hồng bao đó rồi hỏi Lạc Tuyết: “Chi phiếu?”