“Đúng vậy.” Lạc Tuyết mỉm cười: “Em biết, lúc nãy có một tiểu hồ yêu đến kiếm chị cầu quẻ, phí xem bói là kim nguyên bảo. Em không có kim nguyên bảo nên bảo cha em viết một tờ chi phiếu, mong chị đừng chê ít, nếu như không đủ thì chị cứ nói ra một con số, em sẽ ra bảo cha em viết tờ khác.”
“Không cần thế này là đủ rồi.” Tiểu Quân mỉm cười bình thản: “Em gái, em muốn xem gì?”
“Năm nay em phải độ kiếp.” Lạc Tuyết nói: “Trước đây, em đã trải qua hai lần và đều qua được. Nhưng lần này trong năm nay còn khó khăn hơn hai lần trước rất nhiều, em nghĩ dựa vào bản thân mình thì không qua được, thế nên em muốn đến cầu chị xem bói cho em, chỉ điểm cho em, như thể nào mới có thể tiếp tục sống.”
“Em nuốn một cách để độ kiếp?” Tiểu Quân nhìn cô ta.
“Vâng.” Cô ta gật đầu.
Tiểu Quân tĩnh tâm rồi bấm tay bói, rồi nhìn Lạc Tuyết: “Thứ mà em phải đối mặt lần này là kiếp tứ lôi, thời gian là sau hai tháng.”
“Vậy...làm thế nào thì em mới có thể sống tiếp?” Lạc Tuyết vội hỏi.
“Không được lên núi không được xuống đất, không được xuống biển.” Tiểu Quân nhìn cô ta: “Thấy trời biến sắc, thì bay về phía đông nam, bay ba ngày ba đêm, sau đó hạ xuống đất phải chú ý phía sau. Như vậy thì em có thể thoát được nạn này.”
“Không lên núi, không xuống đất, không xuống biển.” Lạc Tuyết trầm tư: “Thấy trời sắc thì bay về phía Đông Nam...”
Cô ta nhìn tiểu Quân: “Nhưng chị ơi, em không biết bay thì phải làm sao?”
“Ngồi máy bay.” Tiểu Quân nói.
“Nghĩa là em ngồi máy bay bay về phía đông nam cũng được được ạ?” Lạc Tuyết hỏi.
Tiểu Quân khẽ mỉm cười không nói gì.
“Em hiểu rồi...” Lạc Tuyết hiểu ra cũng mỉm cười: “Cảm ơn chị! Em biết nên làm thế nào rồi!”
Cô ta uống một ngụm cà phê rồi đứng dậy: “Vậy em xin về trước.”
Tiểu Quân cũng đứng dậy: “Ừ.”
Lạc Tuyết lễ phép mỉm cười với tôi rồi quay người rời khỏi quán cà phê.
Đến đây, nhiệm vụ đêm nay của tiểu Quân đã hoàn thành rồi.
Giống như kim nguyên bảo của hồ yêu đó, tiểu Quân chuẩn bị mang hồng bao mà Lạc Tuyết đưa cho tặng lại cho An Vũ.
Nhưng lần này, nói như thế nào thì An Vũ cũng không nhận.
“Hồ yêu đến kiếm người, nhưng ngọc yêu này đế đến phá kiếp.” An Vũ nói: “Số tiền này chị nhất định nhận lấy, nếu không sẽ không tổn thọ đấy.”
“An Vũ nói đúng đấy.” Tôi cũng nói: “Kim nguyên bảo có thể cho đi nhưng hồng bao này em nhất định phải giữ lại cho mình.”
Tiểu Quân suy nghĩ: “Vậy được rồi.”
Lúc này An Vũ mới mỉm cười: “Ừm!”
Cô ấy kéo lấy tay tiểu Quân: “Chị, vất vả cho chị rồi, chỉ còn lại quỷ sai thôi, để em ứng phó là được. Em đã bảo chị Khả Nhi lên lầu nghỉ ngơi rồi, mọi người cũng đi nghỉ một lúc đi.”
“Chị đi lên lầu, để Ngô Tranh ở lại với em nhé.” Tiểu Quân nói.
An Vũ nhìn tôi một cái, không nói lời nào.
Tôi hắng giọng: “An Vũ, anh ở lại với em.”
Cô ấy đỏ mặt rồi lặng lẽ gật đầu.
Tiểu Quân hiểu ra liền mỉm cười rồi dặn tôi: “Đừng có ức hiếp An Vũ.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Cô ấy khẽ ôm lấy An Vũ một cái rồi quay người đi lên lầu.
Tôi nhìn theo cô ấy đi lên lầu, tiếp đó nắm lấy tay của An Vũ: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
An Vũ sững lại: “Đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn cô ấy: “Giờ Dần quỷ sai mới đến, giờ ngồi đợi ở quán chán lắm, ra ngoài đi dạo đi.”
Cô ấy có chút do dự: “Nhưng mà...”
“Đi thôi.” Tôi không đợi cô ấy nói xong liền dẫn cô ấy đi về phía cửa ra vào.
Đi khỏi quán cà phê, tôi hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
An Vũ cũng thở ra một hơi dài.
Tôi kéo lấy tay cô ấy rồi men theo con đường rộng thênh thang, đi về phía trước.
An Vũ trầm mặc không nói gì, luôn luôn nhìn tôi.
“Nhìn anh làm gì vậy?” Tôi cố ý hỏi.
“Không có gì...” Cô ấy nghiêng đầu đi không nhìn tôi nữa.
Tôi không khỏi bật cười rồi hỏi cô ấy: “Haiz, nếu như đêm nay tiểu Quân không ở đây thì em sẽ ứng phó như thế nào với hai người con gái đến cầu quẻ ấy?”
Cô ấy mặc kệ tôi.
Tôi dừng bước: “Này, anh đã xin lỗi em rồi mà, em còn muốn anh thế nào nữa?”
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái: “Em chẳng muốn anh phải làm sao.”
“Vậy sao em lại bơ anh?” Tôi hỏi.
“Như này còn không phải đang đế ý đến anh à?” Cô ấy hỏi lại.
Tôi bỗng nhiên cạn lời: “Anh...”
Cô ấy tránh ánh mắt của tôi: “Đừng nhìn em như vậy...”
Tôi nhìn cô ấy một lúc rồi đưa tay ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.
“Anh...” Cô ấy vùng vẫy, uất ức nhìn tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy một cái rồi cúi đầu, hôn lên môi cô ấy một cách dứt khoát.
Nếu đã nói thêm nữa thì càng thêm ngại ngùng, vậy thì không nói gì nữa, làm điều gì thực tế chút đi.
Người An Vũ đờ ra, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, quên cả việc vùng vẫy.
Tôi không để cô ấy có thời gian phản ứng nào, tôi lại hôn cô ấy thật say đắm.
Đây là nụ hôn đầu của cô ấy nên không có bất cứ kinh nghiệm nào.