Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 504.

Chương 504. - Chương 504. -

“À, cái đó à...” Cô ấy khẽ cười: “Em không hiểu về quẻ bói, nhưng em dùng thập bát tế cũng có thể giải quyết được.”

“Giải quyết như thế nào?” Tôi rất tò mò.

“Rất đơn giản, hồ yêu đó muốn tìm người thì em mời thần hộ pháp kiểm tra một cái là được luôn.” Cô ấy nói: “Còn về ngọc yêu kia, cô ấy muốn có cách phá kiếp, em không hiểu nhưng em có thể dùng thập bát tế giúp cô ấy hóa giải kiếp nạn tứ lôi đó. Chỉ có điều, làm như vậy mà cô ấy chỉ trả em ba trăm vạn thì không đủ.”

“Thì ra là như vậy...” Tôi bỗng ngộ ra: “Cũng có nghĩa là thực ra tự em cũng có thể giải quyết.”

“Nếu như anh chị không đến giúp em thì em nhất định phải tự mình giải quyết.” Cô ấy nói: “Dù sao sau ba ngày, quán cà phê này phải chính thức kinh doanh. Thế nên cho dù phải trả giá thì em cũng phải giải quyết vấn đề cho tiểu ngọc yêu kia.”

“Vậy nếu như sau khi chính thức kinh doanh, chúng lại đến hỏi cách phá kiếp thì sao?” Tôi hỏi.

Cô ấy mỉm cười bình thản rồi lắc đầu: “Không đâu, chúng không dám.”

“Không dám?” Tôi không hiểu.

“Tối qua em đã đăng bài ở linh giới, tuyên bố rằng bắt đầu thủ quan từ ngày hôm nay.” Cô ấy nói: “Trong ba ngày, họ có thể tùy ý đến quấy phá, em mặc kệ dùng cách nào đi nữa, tự mình động thủ cũng được, mời bạn bè đến giúp đỡ cũng được, chỉ cần có thể tiếp được chúng thì thế nào cũng ok. Nhưng một khi qua ba ngày này rồi mà bọn chúng muốn dùng chút tiền đến để hỏi cách phá kiếp thì đồng nghĩa với việc tìm cái chết.”

Tôi không hiểu lắm: “Câu này là sao?”

“Chuyện này người khác không hiểu được, anh Ngô Tranh chắc phải hiểu ra chứ.” Cô ấy nhìn tôi: “Giống như ngọc yêu đó, đối với cô ta mà nói độ kiếp là chuyện lớn, không có gì quan trọng hơn chuyện độ kiếp. Nếu như cô ta tìm anh làm chuyện này thì anh nói xem, cô ta phải trả phí bao nhiêu?”

Tôi suy ngẫm: “Ít nhất cũng phải hơn một trăm triệu.”

“Chính xác.” Cô ấy gật đầu: “Ít nhất cũng phải hơn một trăm triệu. Nhưng bây giờ thì sao? Cô ta chỉ tốn ba trăm vạn, chị tiểu Quân liền nói cho cô ta cách phá kiếp, anh nói xem, có phải cô ta hời rồi không? Còn chúng ta thì lỗ?”

“Hiểu rồi...” Tôi hít một hơi thật sâu: “Làm phiền lúc lâu rồi mà bọn chúng còn muốn quấy phá...”

“Đây chính là quấy phá, chỉ có điều là đổi cách thức đi mà thôi.” Cô ấy nói: “Cũng chính là ba ngày này chúng mới dám làm như vậy, sau ba ngày thì chúng ta chính thức kinh doanh rồi, bọn chúng muốn lợi dụng như vậy nữa thì em chỉ có thể đánh chết chúng tôi.”

Tôi bật cười: “Vậy cũng không đến mức đánh chết chứ?”

“Đây là quy tắc.” An Vũ nhìn tôi: “Quán mà người An gia chúng em mở đều có quy tắc này, ai dám quấy phá thì bọn em đánh chết người đó, tuyệt đối không nương tay.”

Tôi không cười nữa, hắng giọng rồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Vậy...nếu như sau ba ngày, còn có yêu muốn đến hỏi quẻ, vậy phải làm thế nào để không đánh chết chúng?”

“Trừ phi không nhắc tới.” An Vũ nói: “Chỉ cần nhắc tới thì em không thể không đánh chết chúng.”

“Nhắc tới cũng không được cơ à?” Tôi sững lại: “Tại sao vậy?”

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, hiểu ra liền mỉm cười: “Ăn đi đã.”

“Điều này không thể nói à?” Tôi hỏi.

“Không phải không thể nói.” Cô ấy suy ngẫm: “Ừm...ăn xong đồ đêm thì chúng ta quay về quán, em dẫn anh đi xem thứ này. Xem xong anh tự khắc hiểu.”

Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy: “Vậy chúng ta không ăn nữa, mau quay về thôi!”

Cô ấy lắc đầu: “Không, anh ăn đi!”

“Anh cũng ăn no rồi.” Tôi nói.

“Điêu.” Cô ấy cầm chiếc bánh kẹp thịt đưa cho tôi: “Ngoan nào, ăn đi.”

Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, không khỏi bật cười: “Được rồi.”

Cô ấy cũng cười: “Ừ.”

Tôi đón lấy chiếc bánh kẹp thịt, ăn miếng thật to.

Ăn xong, chúng tôi quay về quán cà phê Tiểu Ngư.

An Vũ dẫn tôi đến cửa ra vào rồi quay đầu nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, anh nhìn thấy chưa??”

“Nhìn thấy cái gì?” Tôi hỏi.

Cô ấy chỉ vào chiếc biển đèn logo ở bên trên: “Nhìn bên trên đó đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy xung quanh logo của chiếc biển đèn hình tròn đó có một vòng tròn được trang trí bởi hình ngọn lửa rất đẹp.

“Thứ em nói là chiếc vòng tròn kia à?” Tôi hỏi cô ấy.

“Anh nhìn kỹ đi.” Cô ấy nói.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi tập trung tinh thần, chăm chú nhìn vào chiếc vòng tròn đó, lúc này mới phát hiện được vòng tròn đó thực ra là một vòng mật phù.

“Mật phù?” Tôi nhìn cô ấy.

“Đây là hoa văn biến hình thập bát tế, cũng được gọi là mật phù biến hình.” An Vũ nói: “Nó sẽ biến thành những văn tự hoặc ảo ảnh khác nhau tùy theo vị khách đến khác nhau, nhắc nhở trước cho chúng quy tắc trong tiệm của em.”

“Đây...” Tôi thấy hơi mơ hồ: “Vậy tại sao anh không nhìn ra?”

“Vì anh Ngô Tranh là người.” Cô ấy nói: “Hoa văn biến hình chỉ có tác dụng với chúng sinh linh giới thôi, và không có tác dụng với người.”

“Cũng có nghĩa là, bất luận là quỷ, yêu, ma hay là thần tiên, chỉ cần đi đến đây, hoa văn biến hình này sẽ nhắc nhở cho bọn chúng?” Tôi hỏi.

“Đúng.” Cô ấy gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment