“Vậy bên trên viết thứ gì vậy?” Tôi hỏi.
“Anh muốn xem một chút không?” Cô ấy nhìn tôi: “Được không?” Tôi hỏi.
“Được.” Cô ấy khẽ nắm lấy tay tôi: “Vậy chúng ta tránh xa một chút.”
“Được!” Tôi gật đầu.
Cô ấy kéo lấy ta tôi đi xa khoảng mấy chục mét, hít một hơi thật sâu, trong mắt tỏa ra lục quang nhàn nhạt.
Người cô ấy khẽ rung lên, chỉ thấy có một luồng hơi mát từ trong tay cô ấy đi vào trong cơ thể tôi, cảm giác đó dễ chịu vô cùng.
“Đây là gì thế?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy không giải thích, rồi kéo lấy tay tôi quay về cửa ra vào quán cà phê, dừng lại ở đó.
Gần như cùng lúc ấy, một mỹ nữ tóc dài có dáng người cao ráo, thanh mảnh xuất hiện, lễ phép nói với chúng tôi: “Chào mừng đến với cà phê Tiểu Ngư, nơi đây là đất của An gia, phủ kim đan, huyền động côn luân. Khách vào quán phải tuân thủ lệnh cấm. Một không được hỏi quẻ phá kiếp, hai không được mặc cả, ba không được quấy rối khách dương gian. Nếu phạm phải lệnh cấm thì giết không tha!”
Nói xong, bóng người cô ta rẹt một cái rồi biến mất.
Tôi nhìn An Vũ: “Phủ kim đan, huyền động côn luân...”
“An gia sinh từ phủ kim đan, Ngô gia sinh từ phủ thiên cơ.” Cô ấy nói: “Mật thuật của hai nhà chúng ta đều sinh từ một mạch động huyền, nó kế thừa đều từ côn luân.”
Tôi lập tức hiểu ra: “Mật thuật cao nhất của nhà anh là ‘Mật truyền phủ thiên cơ động huyền thập nhị kim quang kiếm quyết’ thì ra động huyền này có ý nghĩa như vậy...”
Cô ấy mỉm cười bình thản: “Ừ.”
“Liên quan đến mạch động huyền, em còn biết điều gì nữa không?” Tôi hỏi.
“Ông nội chỉ nói với em những điều đó thôi, còn những thứ khác thì em không biết.” Cô ấy nói: “Ông nội nói những thứ này đều là cơ duyên, ông không thể nói hết cho em được, nói là mai này cơ duyên đến rồi thì bạn trai của em sẽ nói cho em biết.”
Tôi sững lại: “Bạn trai của em?”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Ông nội nói như vậy.”
“Nhưng lúc ông nội anh tại thế, không nói gì cho anh cả.” Tôi mơ hồ nhìn cô ấy: “Những điều này anh cũng không hiểu...”
“Anh sẽ hiểu thôi.” Cô ấy nói: “Đến lúc đó anh nói với em là được rồi.”
Tôi trầm mặc hồi lâu rồi hắng giọng, hỏi cô ấy: “An Vũ, bạn trai của em thực sự là anh à?”
An Vũ nhíu mày: “Ý anh là gì?”
“Anh...” Tôi đỏ mặt.
Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi sà đến ôm lấy tôi.
“Không được suy nghĩ linh tinh, cũng không được hoài nghi bản thân.” Cô ấy nói nhỏ: “An Vũ cả đời này sẽ không thích người khác.”
Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, lặng lẽ ôm chặt lấy cô ấy.
Cô ấy buông tôi ra rồi mỉm cười với tôi: “Còn cần xem tiếp không?”
“Xem tiếp cái gì?” Tôi hỏi.
“Thứ mà anh vừa nhìn thấy khi nãy là bản mà yêu nhìn được thôi” Cô ấy nói: “Ngoài bản này ra thì vẫn còn âm linh, ma và thần tiên nhìn thấy ba bản khác nhau, anh có muốn xem thêm không.”
Tôi mỉm cười: “Được, xem hết!”
Cô ấy cũng cười: “Ừ.”
Chúng tôi lại một lần nữa đi ra xa, cô ấy tập trung tinh thần, hít thật sâu, trong mắt lần này xuất hiện kim quang nhàn nhạt.
Cùng lúc đó tôi cảm thấy một luồng hơi nóng.
Cô ấy dẫn tôi đến trước cửa quán, dừng lại rồi chỉ vào cửa: “Anh nhìn đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy có mộ nữ đạo sĩ mặc áo choàng trắng, phong thái thần tiên, không chút bụi trần, rất điềm nhiên: “Khách tiên từ xa tới, đây là đất của An gia, phủ kim đan, động huyền côn luân. Khách vào quán phải tuân thủ lệnh cấm. Một không được hỏi quẻ phá kiếp, hai không được mặc cả, ba không được quấy rối khách dương gian. Nếu phạm phải lệnh cấm thì giết không tha!”
Giọng nói của cô ấy không lớn nhưng lại vô cùng uy nghiêm và mang tính răn đe.
Nói xong, bóng người cô ấy rẹt một cái rồi biến mất.
Tôi nhìn An Vũ: “Đây là thứ tiếp chuyện với đám thần tiên à?”
“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu.
“Vậy đối với ma thì là phiên bản gì?” Tôi hỏi.
Cô ấy khẽ cười: “Nào, tiếp tục xem.”
Chúng tôi lần nữa đi xa xa, trong mắt cô ấy hiện ra thứ ánh sáng màu thanh lam, thứ ánh sáng đó truyền lên người tôi, sau đó tôi rùng mình một cái.
Tiếp đó, chúng tôi lại đi đến trước cửa quán, dừng lại ở đó.
Một nữ chiến thần mặc các đen giáp đen, tóc dài đến ngang vai, tay cầm đao dài xuất hiện, vẻ mặt cô ấy rất kiên định, lạnh tanh, không giận dữ ra uy, nhưng âm thanh lại vang dội: “Khách tiên từ xa tới, đây là đất của An gia, phủ kim đan, động huyền côn luân. Khách vào quán phải tuân thủ lệnh cấm. Một không được hỏi quẻ phá kiếp, hai không được mặc cả, ba không được quấy rối khách dương gian. Nếu phạm phải lệnh cấm thì giết không tha!”
Nói xong, bóng người cô ất rẹt một cái rồi biến mất.
“Hình như câu văn vẫn như vậy chỉ là xưng hô không giống mà thôi.” Tôi nhìn An Vũ: “Vậy nếu như âm linh đến thì sao?”
“Nếu là âm linh thì thứ xuất hiện mà một nữ thần minh giới.” Cô ấy nói: “Nửa đêm rồi, em không muốn anh trải nghiệm làm âm linh, dù sao cách nói cũng vậy thôi, chỉ là hơi nghiêm khắc một chút.”
“Nói như thế nào?” Tôi hỏi.