Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 506 - Chương 506.

Chương 506. - Chương 506. -

“Khách minh giới, đây là đạo trường An gia, phủ kim đan, động huyền côn luân, bọn mày vào cửa thì phải tuân thủ lệnh cấm. Một không được hỏi quẻ phá kiếp, hai không được mặc cả, ba không được quấy rối khách dương gian. Nếu phạm phải lệnh cấm thì giết không tha!” Cô ấy nói.

“Ồ...” Tôi hiểu ra: “Nghĩa là ác quỷ vừa đến quấy rồi và hai yêu đến hỏi quẻ đó trước khi bước vào cửa đều được cảnh cáo rồi.”

“Đúng.” Cô ấy gật đầu: “Bởi vì đây giờ em đang thủ quan, chúng thì đến quấy phá, thế nên bọn chúng mới coi thường lệnh cấm. Ác quỷ tiến vào làm loạn đã phạm vào điều thứ ba, chính là không được quấy phá khách dương gian; còn hồ ly kia và ngọc yêu phạm vào điều thứ nhất, không được hỏi quẻ phá kiếp. Trong thời gian thủ quan thì chúng có thể làm vậy, chúng ta có thể tiếp chúng thì tốt. Sau ba ngày, quán cà phê Tiểu Ngư chính thức kinh doanh, bọn chúng còn dám như vậy nữa thì em sẽ phải giết chết không tha.”

“Vậy ý nghĩa của việc linh giới yêu cầu thủ quan là gì?” Tôi không hiểu: “Lẽ nào chính là quấy phá chúng ta?”

“Ý nghĩa của thủ quan là nói cho linh giới rằng chúng ta có thể làm được.” Cô ấy điềm nhiên nói: “Còn ý nghĩa của lệnh cấm là nói cho chúng biết, những hành động của chúng ta hay những điều chúng ta không làm, không phải là chúng ta không làm được mà là chúng ta có quy tắc và giới hạn của bản thân. Bất cứ khách nào đều không thể phạm phải, nếu không chúng ta phải trừng phạt chúng.”

Tôi cười, gật đầu: “Ừ!”

“Thế nên, thời gian thủ quan, em nhất định phải giáo huấn một vài khách.” Cô ấy nhìn tôi: “Ví dụ như vị quỷ sai sẽ đến vào giờ Mão.”

Tôi sững lại: “Em phải giáo huấn hắn?”

“Đúng.” Cô ấy gật đầu: “Thằng cha này muốn đến sách nhiễu em, em nhất định phải dạy dỗ hắn”

“Sách nhiễu em?” Tôi nhíu mày: “Ý là sao?”

“Ác quỷ mà chị Khả Nhi đánh tiêu tan ban đầu, đó là người mà hắn phái tới.” An Vũ nói: “Hắn cố ý sai quỷ đến làm loạn, sau đó lấy thân phận quỷ sai đến để sách nhiễu em. Nếu như em không xử lý hắn thì An gia nhà chúng em mất hết thể diện, lệnh cấm cũng trở thành trò cười.”

“Hiểu rồi.” Tôi gật đầu: “Vậy anh làm cái gì?”

“Anh không cần làm gì cả, ngồi hóng là được rồi.” Cô ấy sà đến bên tai tôi: “Đợi lúc em sắp đánh chết hắn thì anh lộ diện khuyên em...”

Tôi hiểu ra liền bật cười: “Hiểu rồi...”

“Nhất định phải làm lớn chuyện này lên.” Cô ấy nhìn tôi: “Thế nên tối mai anh có thể mượn cái cớ, đừng để chị tiểu Quân đến nữa, em sợ lúc đó minh giới đến gây chuyện, âm khí quá vượng sẽ nhằm vào chị ấy.”

“Được!” Tôi gật đầu: “Tối mai có hai chúng ta thôi!”

Cô ấy thở phào, mỉm cười bình thản: “Ừ!”

Tôi kéo tay cô ấy: “Đi, quay vào quán thôi.”

Chúng tôi đi vào trong quán, tìm được chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, cô ấy đích thân làm cho tôi một cốc mocha. Sau khi bưng ra, tôi nhìn thấy trang trí hình bên trên là một trái tim.

Trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào vô cùng, bưng lên rồi khẽ uống một ngụm.

Thực ra với sức mạnh tu luyện của An Vũ thì cô ấy hoàn toàn không cần chúng tôi giúp đỡ nhưng chuyện thủ quan như thế này có bạn bè đến giúp thì cô ấy cũng có thể diện, chúng tôi cũng có thể diện. Tôi nghĩ ban đầu nhị gia gia An Như Lâm mở quán trà thì đã mời các ông đi thủ quan cùng, có lẽ cùng là vì dụng ý này.

Chúng tôi vừa uống cà phê, vừa nói chuyện phiếm, đợi quỷ sai kia đến gây sự.

Không biết tự lúc nào trời đã sáng.

Bốn rưỡi sáng, vị khách cuối cùng đã ngủ no giấc trên sô pha, người đó ngồi dậy dụi dụi mắt rồi khoác chiếc cặp máy tính trên vai và rời khỏi quán cà phê.

Trưởng kíp bước đến rồi hỏi An Vũ: “An tiểu thư, khách đã đi cả rồi, chúng ta có cần dọn dẹp lại chút không?’

“Không cần đâu.” An Vũ nói: “Các em cứ quay về nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào người ca ban ngày đến thì bảo họ dọn dẹp.”

“Dạ vâng, An tiểu thư.” Người con gái đáp.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ ca đêm đã rời khỏi quán, quay về nghỉ ngơi cả rồi.

Trước khi người con gái ấy chuẩn bị đi thì đã nói với An Vũ: “An tiểu thư, em gọi điện cho tiểu Vương rồi, bảo bọn họ mười giờ đến làm. Em quay về nghỉ ngơi một lát, chín rưỡi em quay lại để bàn giao với họ.”

An Vũ mỉm cười: “Được.”

Người con gái gật đầu rồi mỉm cười lễ phép với tôi, quay người rời đi.

Tôi nhìn cô gái ấy đi xa rồi hỏi nhỏ An Vũ: “Em sợ họ bị dọa à?”

“Ừm.” An Vũ gật đầu.

“Nhưng chút nữa đánh quỷ sai, ban đêm minh giới nhất định sẽ phái người tới.” Tôi nói: “Đến lúc đó, những người phục vụ đó phải làm sao?”

“Minh giới sẽ không phái người tới đâu, nhiều nhất thì quỷ sai đó mời người tới.” An Vũ nói: “Người đến vào đêm nay nhất định sẽ lợi hại hơn, có điều bọn chúng sẽ không làm hại người vô tội.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Tôi thở phào.

Chúng tôi không nói gì thêm, tiếp tục đợi chờ.

Bình Luận (0)
Comment