Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 507 - Chương 507. Lệnh Cấm

Chương 507. Lệnh Cấm Chương 507. Lệnh Cấm

Rất nhanh sau đó, giờ Mão đã tới.

Một người đàn ông mặc đồ đen ngậm điếu thuốc đứng ở bên ngoài quán cà phê, hắn ta quan sát ở cửa ra vào rồi rít một hơi sâu, ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm tắt điếu thuốc rồi đẩy cửa bước vào trong.

Quỷ sai đến rồi.

Quỷ sai của minh giới phân làm hai loại, loại thứ nhất là thuần âm sai, cũng chính là hắc bạch vô thường; loại khác là tẩu âm sai.

Quỷ sai được gọi là tẩu âm sai đó, trên thực tế là người, bọn chúng có đứa có pháp lực, có đứa không có, chúng làm việc cho minh giới, phụ trách đi vào những nơi mà hắc bạch vô thường không thể tiến vào để câu hồn, thế nên loài người này cũng là quỷ sai.

Vị khách đến đây chính là loại âm sai này.

Hắn ta dáng người tầm trung, vẻ mặt hung ác, trên người mang theo điềm chẳng lành, râu ria mọc đầy mặt, sau khi tiến vào cửa, hắn ta liền hét lên giận dữ: “Có người không?”

An Vũ không hoảng sợ cũng chẳng vội vã, cô ấy đi đến trước mặt hắn ta: “Có chuyện gì?”

Hắn ta nhìn An Vũ một lượt, hỏi với giọng xấc xược: “Mày chính là bà chủ ở đây à?”

“Đúng!” An Vũ rất bình thản.

“Mày là người của An gia?” Người đàn ông nhíu mày.

“Ông nội của tôi là An Như Lâm, cha của tôi là An Chí Kiệt, tôi là An Vũ.” An Vũ điềm tĩnh nói: “Ông hỏi tôi có phải người An gia hay không à?”

Người đàn ông cười lạnh lùng: “Ồ...cháu gái của An lão gia! Không tồi, tác phong khí thế này không làm mất mặt ông nội của cô! Có điều An tiểu thư à, tôi muốn hỏi một câu, tối hôm kia có phải cô đã đăng bài cho linh giới rồi không?”

“Đúng.” An Vũ nói.

“Vậy ba ngày này, có phải cô đang thủ quan?” Người đàn ông hỏi.

“Đúng.” An Vũ gật đầu.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh tanh: “Vậy tôi phải hỏi cô rồi! Tối qua, một hạ thủ của tôi đến quán cà phê của cô đã bị bạn cô đánh tiêu tan rồi phải không?”

“Chính xác.” An Vũ nói: “Hồn bay phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”

“Vậy tôi phải hỏi cô là thuộc hạ của tôi đã phạm vào lệnh cấm nào của An gia?” Người đàn ông giận dữ hỏi.

“Quấy nhiễu khách dương gian, giết chết không nói nhiều.” Giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng lời nói rất có trọng lượng.

“Bây giờ cô đang thủ quan.” Người đàn ông cười lạnh: “Hai đứa yêu kia cũng phạm phải lệnh cấm của An gia cô, tại sao cô lại không giết chúng?”

“Chính vì tôi đang thủ quan, thế nên giết ai hay không giết ai thì do tôi tự quyết.” An Vũ nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Sau hai ngày, nếu còn người vào phạm phải lệnh cấm của An gia tôi thì lúc đó tôi chẳng tha cho ai, cho dù là ai thì cũng giết không cần nhiều lời!”

“Hừ! An tiểu thư, cô thực lòng không ưa tôi, cũng không ưa minh giới chúng tôi!” Hắn ta lạnh lùng nhìn cô ấy: “Chuyện này, cô nói làm thế nào đây?”

“Vậy ngài nghĩ nên làm thế nào?” An Vũ hỏi lại.

“An tiểu thư, cô có hiểu quy tắc không?” Người đàn ông nhíu mày: “Còn cần tôi nói rõ à?”

“Thực sự tôi không hiểu.” An Vũ nói: “Ngài cứ nói rõ ra đi.”

Người đàn ông nhìn tôi một cái rồi hắng giọng, hạ giọng nói: “Chúng ta lên trên lầu nói chuyện đi.”

“Không!” An Vũ nói: “Ngài thân phận gì thì tự mình hiểu rất rõ. Trên lầu tôi có khách quý, ngài lên đó không tiện.”

“Vậy được!” Hắn ta cao giọng nói: “Cô thích công hay tư đây?”

“Cô là thế nào? Mà tư là thế nào?” An Vũ biết rõ nhưng cố tình hỏi.

“Công là tôi sẽ thượng báo chuyện này cho minh giới.” Hắn ta cười lạnh: “Cô vì chuyện tư mà tự ý giết người làm việc cho minh giới, coi thường sự uy nghiêm của mình giới, tội này không nhẹ đâu!”

“Ồ, được!” An Vũ gật đầu: “Vậy ngài thượng báo đi.”

Cô ấy quay người đi về phía tôi.

Người đàn ông sững sờ: “Này! Cô đợi đã!”

An Vũ dừng lại rồi quay người lại hỏi hắn ta: “Làm sao?”

Người đàn ông mặt sầm lại: “Đây là tội rất lớn, cô không thích giải quyết tư với nhau à?”

“Không muốn.” An Vũ nói.

Người đàn ông cạn lời: “Tôi...đây...”

“Hết chuyện rồi chứ?” An Vũ hỏi: “Không còn chuyện gì nữa thì ông đi đi, tôi đây không hoan nghênh ông đâu.”

“Cô!” Hắn ta giận dữ.

An Vũ mặc kệ, tiếp tục đi qua đây.

“Cô đứng lại cho tôi!” Hắn ta hét lên đầu tức giận.

Tôi nhíu mày rồi đứng dậy, chỉ vào hắn ta: “Ông nói chuyện với ai đấy hả!”

An Vũ quay người nhìn hắn ta: “Ông nói lại lần nữa!”

Người đàn ông liếc xéo đầy khinh bỉ về phía tôi rồi nói với An Vũ: “Đưa cho tôi một nghìn vạn, chuyện này coi như bỏ! Nếu nhưu cô không đồng ý thì đêm nay tôi sẽ gọi người đến đốt quán cô!”

Tôi vô thức hình dung ra khinh thân phù, kim quang trên người loé lên, ngay lập tức chạy đến trước mặt người đàn ông: “Ông nói cái gì?”

“Không phải việc của mày!” Hắn ta đưa tay ra đập vào tôi: “Cút ra!”

Tôi bát bốp vào mặt hắn ta.

Hắn ta sững sờ.

An Vũ cũng sững sờ, vội chạy đến: “Anh Ngô Tranh!”

“Em mặc kệ anh.” Tôi nói.

“Anh...”

“Em mặc kệ đi!” Tôi trợn mắt lên với cô ấy một cái

An Vũ do dự một lúc rồi không nói gì nữa.

Tôi quay đầu lại nhìn vào tên quỷ sai: “Vừa nãy mày nói cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment