Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 508 - Chương 508.

Chương 508. - Chương 508. -

“Mày...mày dám đánh tao à?” Quỷ sai ôm lấy mặt, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.

Tôi giơ tay lên cho hắn ta một bạt tai nữa.

Quỷ sai bị tôi đánh cho đơ cả ra: “Mày...đ- má mày...mày dám đánh tao?”

Tôi lại tát cho hắn ta phát nữa.

Bốp một tiếng giòn tan.

Quỷ sai bị tôi đánh cho quay một vòng tại chỗ, kinh ngạc nhìn tôi: “Đ- má mày, dám đánh tao thật hả!”

“An tiểu thư là bạn gái của tao!” Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngoài tao ra thì không ai được ra lệnh cho cô ấy! Mày biết điều thì mau cút ngay cho tao! Nếu không, tao đánh chết mày!”

Câu cuống cùng tôi nói rất chậm.

“Mày...mày mày...” Hắn ta vừa kinh vừa sợ, chỉ vào tôi: “Tao là quỷ sai của minh giới, mày dám đánh cả tao à?”

“Mày có đi không?” Tôi hình dung ra ngũ lôi phù rồi điều lên trên tay.

Hắn ta nhìn thấy trên tay tôi hiện ra kim quang, sợ đến mức cứ thế lùi lại, trên miệng lại không ngừng chửi: “Được! Tiểu tử mày được lắm! Mày đợi đó, đêm nay tao nhất định sẽ đến đốt quán của bạn gái mày! Mày đợi đó!”

“Cút!” Tôi hét lên giận dữ.

Hắn ta quay người mở cửa rồi lảo đảo chạy: “Chúng mày cứ đợi đó! Đợi đó cho ông!...”

An Vũ nhìn theo bóng dáng của quỷ sai đó rồi thở dài bất lực, nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, chúng ta đã nói rồi mà, sao anh lại không làm theo!”

“Em là bạn gái của anh.” Tôi nhìn cô ấy: “Anh không cho phép bất kỳ ai nói với em như vậy, đây là lệnh cấm của anh!”

Cô ấy bật cười, trong mắt long lanh nước mắt.

Tôi ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

Sau khi trời sáng, chúng tôi cùng nhau đi ăn sáng một chút.

Lúc ăn xong thì Khả Nhi quay về nhà trước.

Ba người chúng tôi lại nói chuyện một lúc, tiếp đó tôi và tiểu Quân rời khỏi quán cà phê Tiểu Ngư, quay về núi Ngọc Tuyền.

Trên đường quay về nhà, tôi khẽ kéo lấy bàn tay của tiểu Quân: “Tối nay, em không cần đi nữa.”

“Sao vậy?” Tiểu Quân không hiểu.

“Sáng nay anh đã đánh quỷ sai rồi.” Tôi nói: “Đêm nay, hắn sẽ dẫn người của minh giới đến gây sự, nhất định là một trận đại chiến. Tối hôm kia em đã ngủ với anh rồi, thế nên người em hơi yếu, lỡ như bắt đầu đánh thì rất sễ bị âm khí nhằm vào.”

Tiểu Quân rất hiểu chuyện, gật đầu: “Được, vậy em không đi nữa, anh và An Vũ phải cẩn thận hơn đấy.”

“Yên tâm.” Tôi mỉm cười với cô ấy: “Cũng chỉ là mấy tên ngoại bang không phải người của minh giới, có gì đáng sợ đâu.”

“Người đến quấy phá đêm nay không chỉ có đám người ngoại bang đó mà còn có yêu, hơn nữa nó còn rất lợi hại.” Tiểu Quân nói: “Các anh không được nương tay, nếu không chúng càng lấn tới, chuyện này sẽ không kết thúc được đâu.”

“Anh hiểu ý của em.” Tôi nói: “Đám người ngoại bang đó, đánh chúng thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu như không thể đánh cho chúng phục, lỡ như chúng quay về mời nhân vật thực sự của minh giới đến thì đến lúc đó sẽ khó xử lý.”

“Đúng!” Cô ấy gật đầu: “Người không phải của minh giới đến gây sự, em nghĩ minh giới không thể không biết. Có lẽ bọn chúng muốn xem thực lực của An Vũ, nếu như An Vũ không quả quyết thì chuyện này chỉ e là không xong đâu. Ngược lại, nếu như chúng ta nhanh chóng xử lý đống hỗn độn, ngăn chặn được những tên không phải của minh giới thì minh giới đó nhất định sẽ kiểm soát được tình hình sự việc, không làm lớn chuyện lên. Như vậy, chuyện thủ quan sẽ trở nên dễ dàng.”

“Ừ.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Em nói đúng, thế nên trận chiến đêm nay rất quan trọng, quán cà phê Tiểu Như có khiến cho minh giới chấp nhận hay không thì quyết định hết ở trận này.”

Cô ấy mỉm cười bình thản: “Anh và An Vũ liên thủ với nhau thì không có vấn đề gì đâu!”

Tôi ngẫm nghĩ rồi cầm điện thoại lên, gọi điện cho Khả Nhi.

“Alo, thiếu gia!” Khả Nhi rất nhanh đã nghe máy.

“Sáng cậu nghỉ ngơi một chút đi.” Tôi nói: “Chiều nay đến núi Ngọc Tuyền, đêm nay cậu bảo vệ tiểu Quân.”

“Được!” Khả Nhi nói: “Tôi không cần nghỉ đâu, bây giờ tôi qua đó luôn.”

“Cũng được, khi nào đến thì ngủ cùng tiểu Quân.” Tôi nói.

Khả Nhi cười hê hê: “Thiếu gia, cậu nỡ à?”

Tôi đỏ mặt: “Đừng có linh tinh, mau quay đây đi.”

“Ha ha ha...” Khả Nhi bật cười: “Được rồi, được rồi, chút nữa gặp rồi nói!”

Tôi tắt máy rồi nhìn tiểu Quân: “Khả Nhi chút nữa sẽ qua đây, đêm nay để cậu ấy ở cùng em.”

“Có cần thiết vậy không?” Tiểu Quân hỏi.

“Có.” Tôi nói rất chân thành: “Quỷ sai đó không phải thứ tốt đẹp gì, lỡ như đến nhà quấy phá thì phiền phức lắm. Em chỉ biết thuật số, không đối phó được bọn chúng đâu, trên người Khả Nhi có khí ngũ lôi, lại có phệ linh đao, có cô ấy bảo vệ em thì những tên ngoại bang đó không dám làm càn.”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Được, em nghe anh.”

Tôi mỉm cười, lặng lẽ nắm chặt tay cô ấy.

“Tiểu Quân, anh có một dự cảm.” Tôi nhìn con đường phía trước: “Chắc chuyện bế quan lại lùi để sau.”

Bình Luận (0)
Comment