Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 509. Phong Tạng Sà

Chương 509. Phong Tạng Sà Chương 509. Phong Tạng Sà

“Sao thế?” Tiểu Quân hỏi.

“Anh cũng không rõ, chỉ là cảm thấy vậy.” Tôi nói: “Luôn cảm thấy đêm nay qua đi thì có thể anh phải ra ngoài làm việc rồi, hơn nữa là việc rất khó xử lý.”

“Không sao.” Cô ấy an ủi tôi: “Chuyện bế quan không gấp, cứ làm việc đi đã.”

Tôi hít thật sâu một hơi: “Nhưng không thể lúc nào cũng làm việc mà không tu luyện được. Em có phát hiện ra không, từ lúc anh xuất đạo đến giờ, chuyện anh xử lý ngày càng trở nên khó hơn. Giống như chuyện lần trước của chị Đỗ Lăng vậy. Ở Đạt Nhĩ Ba tự, nếu như không có Ngọc cô nương thì anh và Khả Nhi đã sớm mất mạng rồi, sự việc càng càng khó hơn, nhưng sức mạnh tu luyện của bọn anh lại không mạnh hơn trước, anh cứ nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng liền cảm thấy không yên tâm...”

“Đây đều là cơ duyên.” Cô ấy nhìn tôi: “Thầy phong thủy cũng chia ra rất nhiều loại, có người sinh ra chỉ làm một loại công việc, nhưng anh hoàn toàn không phải người như vậy. Em biết anh rất mệt, nhưng em tin, mọi thứ này đều rất xứng đáng. Bên ngoài thì thấy anh đang làm việc, nhưng thực tế là anh cũng đang tu luyện, trong những lúc gian nan trắc trở không ngừng tiến bộ, không ngừng khiến bản thân trở nên lớn mạnh, không phải sao?”

“Đúng vậy...” Tôi gật đầu.

Cô ấy mỉm cười dịu dàng: “Thế nên, đừng nghĩ nhiều nữa, làm việc cũng được, bế quan cũng được, nó đều là tùy duyên, đúng không?”

Tôi bật cười: “Ừ.”

Lời của tiểu Quân như chìa khóa vui vẻ của tôi, cho dù chuyện có phức tạp bao nhiêu thì chỉ cần cô ấy bảo tôi không nghĩ nhiều nữa thì tôi thực sự sẽ không suy nghĩ nữa.

Chỉ có cô ấy mới có ma lực này.

Chỉ có cô ấy...

Tôi thở dài một hơi rồi mỉm cười bình thản, tăng tốc độ cho xe chạy xa về phía trước.

Lúc trưa, chúng tôi quay về đến núi Ngọc Tuyền.

Ngay sau đó Khả Nhi cũng đến.

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó tôi thay bộ quần áo, tiếp đó ra ngoài lên xe, chuẩn bị xuất phát.

“Tối nay nhất định phải cẩn thận.” Tiểu Quân dặn dò tôi: “Nhất định không được nương tay.”

Tôi không khỏi bật cười: “Quân tiểu thư hiền lương, em đang cổ vũ cho người đàn ông của mình đi giết người hả?”

Tiểu Quân đỏ mặt: “Em không phải cổ vũ cho anh giết người, mà em muốn anh bảo vệ tốt bản thân và An Vũ.”

Tôi khẽ mỉm cười, kéo lấy tay cô ấy: “Yên tâm, anh sẽ làm vậy.”

Khả Nhi rút phệ linh đao ở eo đưa cho tôi: “Thiếu gia, cậu cầm cái này đi!”

“Không cần.” Tôi nói: “Con dao này cậu giữ lại bảo vệ chị tiểu Quân đi, tôi có ngũ lôi phù là đủ dùng rồi.”

“Vậy được rồi.” Khả Nhi thu lại con dao: “Cậu yên tâm, có tôi ở đây thì không ai có thể làm hại chị tiểu Quân được.”

“Cậu nhớ lấy, không có ai đến quấy rối là tốt nhất.” Tôi nói: “Nếu như có thì giết chết không nói nhiều!”

“Được!” Khả Nhi gật đầu.

Tôi nhìn tiểu Quân: “Vậy anh đi đây!”

“Trên đường đi thong thả thôi.” Cô ấy nói: “Em đợi điện thoại của anh.”

“Ừ.” Tôi khởi động xe rồi phóng đi trên đại lộ, rời khỏi khu biệt thự.

Vừa mới khi khỏi, phù một tiếng, một cơn gió lốc cực đại bỗng nhiên xuất hiện chặn đường tôi lại.

Trong lòng tôi có linh cảm, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Cơn gió lốc lập tức đi về phía trước, tôi nhanh, nó cũng nhanh, tôi chậm nó cũng chậm, từ đầu chí cuối cứ giữ khoảng cách khoảng hơn hai mét với tôi.

Tôi nhíu mày, dừng hẳn xe lại.

Cơn gió lốc cũng dừng lại, nó đang lặng lẽ chờ đợi tôi.

Vân vũ tàng long phong tàng xà, bình thường trong cơn gió lốc lớn như thế này sẽ có thứ đại loại như xà yêu ẩn nấp trong đó, nhưng tôi lại không thấy một chút yêu khí nào.

Điều này cũng có chút kỳ quái.

“Ngươi chặn ta làm gì hả?” Tôi nhìn chằm chằm vào cơn gió lốc đó rồi hỏi: “Tìm ta có việc à? Hay là quấy phá ta?”

Cơn gió lốc không hồi đáp mà nó vẫn cuộn xoáy ở trước xe của tôi, dường như muốn nói với tôi rằng ngươi nói thế nào cũng kệ, dù sao thì ta không cho ngươi đi đấy.

“Nếu như có chuyện thì ngươi hiện thân nói chuyện đi.” Tôi nói: Nếu như không có chuyện gì thì ngươi tránh ra, đừng làm lỡ việc của ta.”

“Thiếu gia nhất định phải kết thù oán với minh giới sao?” Trong cơn gió lốc truyền đến âm thanh của một người già.

“Ngài là ai?” Tôi nhíu mày.

Cơn gió lốc không nói gì, dường như đang do dự.

“Ta biết ngài có lòng tốt.” Tôi nhìn cơn gió lốc đó: “Có chuyện gì thì để qua đêm nay rồi nói tiếp. Lão tiên sinh, xin phép nhường đường cho ta.”

Cơn gió lốc ngập ngừng giây lát, quay xung quanh xe tôi hai vòng rồi phù một tiếng, biến mất tăm.

“Thiếu gia, mời...”

Trên không trung truyền đến âm thanh của người già đó.

“Cảm ơn.”

Tôi trút hơi dài rồi đạp ga, phóng đi trên đại lộ, rời khỏi núi Ngọc Tuyền, đi về khu lão thành.

Bình Luận (0)
Comment