Hơn ba giờ chiều, tôi quay về đến quán cà phê Tiểu Ngư.
Lúc này trong quán đã đổi một ca nhân viên phục vụ, công việc kinh doanh rất được, hầu như trong quán đã chật kín khách đến thưởng thức.
Tôi không khỏi tò mò liền hỏi An Vũ: “Sao chỉ kinh doanh thử nghiệm thôi mà tốt thế?”
An Vũ khẽ cười rồi nói nhỏ: “Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi.”
“Được.” Tôi gật đầu.
Hai chúng tôi đến phòng làm việc ở trên lầu, cô ấy đóng cửa lại rồi rót cho tôi cốc nước, tiếp đó ngồi xuống bên canh tôi: “Chỗ chị tiểu Quân sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“Ừ.” Tôi uống ngụm nước: “Anh để Khả Nhi bảo vệ cô ấy, lỡ như có đám người ngoại bang đến gây chuyện thì để cô ấy thẳng tay giết sạch.”
“Ừ.” Cô ấy cảm thấy yên tâm: “Bên chỗ chị tiểu Quân đã an toàn rồi, em cũng cảm thấy yên tâm.”
“Yên tâm đi.” Tôi lại uống một ngụm nước nữa rồi đặt cốc xuống: “Được rồi, em vẫn chưa nói kìa, sao kinh doanh thử nghiệm thôi mà tốt thế?”
“Vì ở chỗ em có thần hộ pháp.” Cô ấy nói: “Sáu vị thần hộ pháp của em thì trong đó có bốn vị có thể cầu tài, thế nên chuyện làm ăn của em nhất định sẽ tốt.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?” Tôi hỏi.
“Chỉ đơn giản vậy thôi.” Cô ấy nói.
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Hiểu rồi.”
“Mật thuật của An gia bọn em không thể dùng làm việc cho người khác.” Cô ấy nói: “Giống như cầu tài này, nếu như là anh Ngô Tranh đây bày chiêu tài trận thì chuyện làm ăn có thể rất tốt; còn em không giỏi dùng trận pháp, thế nên liền dùng thần bảo vệ. Nhưng thần bảo vệ này thì chỉ dùng cho bản thân thôi, không thích hợp dùng cho người khác.”
“Là vậy à.” Tôi gật đầu: “Thế nên quán của nhị gia gia chỉ có thể chính ông mở, tự mình làm ăn, nếu như truyền cho chú Cửu thì không được nữa. Đồng nghĩa là chú Cửu chỉ có thể tự mở quán của mình và cũng không thể quyền lại cho em, bởi vì thần bảo vệ của mọi người không giống nhau, đúng không?”
“Đúng.” Cô ấy mỉm cười: “Thế nên người An gia chỉ có thể tự mở quán.”
“Vậy lúc chú Cửu mở quán thì ai giúp chú ấy thủ quan?” Tôi tò mò.
“Cha em không mở quán.” Cô ấy nói: “Con đường mà cha em đi khác với ông nội của em.”
“Ờ...” Tôi hiểu ra: “Ban đầu chú Cửu và thím Cửu...”
Cô ấy gật đầu: “Ừ, chính là vì chuyện này.”
“Được rồi.” Tôi hắng giọng: “Không nhắc đến chuyện của họ nữa, nói chuyện của chúng ta đi. Quỷ sai đêm nay bao giờ sẽ đến?”
“Giờ Tý.” Cô ấy nói: “Bọn chúng có tổng cộng bảy quỷ sai, ngoài ra còn dẫn thêm hơn một trăm ác quỷ, thực ra còn có hai hỏa quỷ chuẩn bị đốt quán của chúng ta. Ngoài ra còn có một con yêu rất lợi hại.”
“Quỷ sai đó thật có bản lĩnh.” Tôi nói: “Ngay cả yêu mà cũng mời được?”
“Điều này cũng không nói chắc được.” An Vũ nói: “Cũng có thể là đồng bọn hoặc cũng có thể là không phải.”
“Thần bảo vệ không nói bọn chúng có phải là đồng bọn hay không à?” Tôi hỏi.
Cô ấy lắc đầu: “Không có, mật phù trên tượng thần bảo vệ chỉ hiện thị có người như thế nào đến, đến làm gì thôi, còn không thể hiện quan hệ của chúng là gì.”
“Vậy con yêu đó đến làm gì vậy?”
“Chúng giống như hai con tối qua, đến cầu quẻ.”
“Ồ...” Tôi suy ngẫm: “Nãy trên đường anh đến đây cũng gặp một con xà yêu. Ông ta chặn đường anh lại, không cho anh đến đây, có ý không muốn để anh và minh giới có xung đột.”
“Anh quen ông ta à?” An Vũ hỏi.
“Không quen.” Tôi nói: “Ông ta không nói điều gì khác, anh xin ông ta nhường đường thế là ông ta nhường.”
Cô ấy trầm tư giây lát: “Có cần kiểm tra chút không?”
“Dùng u oanh chi tế?” Tôi hỏi.
“Đúng!” Cô ấy gật đầu.
Tôi mỉm cười bình thản: “Không cần đâu, kiểm tra rồi thì chỉ thấy phiền. Đêm nay chúng ta chỉ an tâm thủ quan, làm chuyện lớn thôi, qua đêm nay rồi nói tiếp.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Được!”
“Đêm nay bảy tên quỷ sai, hơn một trăm ác quỷ, chúng ta không thể để cho chúng vào trong.” Tôi nói: “Chúng ta phải đánh ở bên ngoài.”
“Em cũng nghĩ như vậy.” Cô ấy nói: “Giờ Tý bọn chúng đến thì đến lúc đó chúng ta ra ngoài đợi, gặp một con nào thì diệt luôn con ấy. Những tên quỷ sai này sẽ không dám tự mình xông lên, nhất định sẽ để đám ác quỷ đánh trận đầu, chỉ cần liên tiếp diệt mấy chục ác quỷ thì đám còn lại cũng không dám nữa.”
“Những con ác quỷ đó để anh đối phó.” Tôi nói: “Anh dùng trận pháp, một lần liền có thể siêu độ hết bọn chúng, còn về bảy tên quỷ sai kia thì anh để cho em đánh, em thủ hạ lưu tình một chút, đừng thực sự đánh chết bọn chúng, như vậy cũng coi như cho minh giới có đường tiến lui, chuyện này cũng sẽ dễ giải quyết thôi.”
“Em sẽ cố hết sức.” Cô ấy nói, tôi bỗng nghĩ đến một vấn đề: “A, tổ An gia có tiền lệ đánh chết quỷ sai không?”