Cô ấy lắc đầu: “Không có, lúc ông nội em mở quán đã hơn ba mươi tuổi rồi, quỷ sai không dám đến gây sự với ông. Còn em bây giờ mới mười chín tuổi, lần đầu làm ăn thế nên bọn quỷ sai mới dám đến quấy phá.”
Tôi mỉm cười rồi nắm lấy tay cô ấy: “Được! Anh đã có tính toán rồi.”
“Anh Ngô Tranh, lần này đã nói rõ rồi nhé, không được đến lúc đó lại thay đổi kế hoạch đâu.” Cô ấy nhìn tôi chân thành: “Em thà đắc tội với minh giới chứ cũng không muốn liên lụy đến anh.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy một lúc rồi khẽ ôm cô ấy vào lòng, hít một hơi thật sâu: “Được, anh đồng ý với em...”
An Vũ mỉm cười vui vẻ: “Ừ!”
...
Chúng tôi nghỉ ngơi ở phòng làm việc một buổi chiều, sau khi màn đêm buông xuống, chúng tôi cùng nhau đi đến quán mỳ tây bắc ăn tối, tiếp đó lái xe đến rạp phim gần đó xem phim.
Sau khi hết phim, tôi nhìn thời gian thì thấy vẫn chưa tới mười giờ, thế là hai chúng tôi đi đến một quán bar, gọi hai ly nước ngọt, vừa uống, vừa nghe ca sĩ hát hò.
Đến mười một rưỡi, chúng tôi thấy thời gian cũng sắp đến rồi, lúc này mới rời khỏi quán bar, quay về quán cà phê Tiểu Ngư.
Đi vào cửa thì thấy, làm ăn hôm nay vẫn rất tốt, đã nửa đêm rồi mà khách vẫn nườm nượp.
Hai chúng tôi tìm một vị trí gần cửa ra vào rồi ngồi xuống, An Vũ bảo phục vụ cho chúng tôi hai cốc nước chanh.
Từ vị trí chỗ ngồi của cô ấy nhìn qua thì có một cái cột, bên trên đó treo một pho tượng nữ thần hộ pháp.
Tôi quan sát kỹ pho tượng đó, đột nhiên nhớ ra rồi chỉ và nó mà hỏi cô ấy: “Này, nữ thần kia có phải là nữ thần minh giới tối qua không?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn rồi gật đầu: “Ừ, đúng rồi! Cô ấy là thần trời, cũng là thần của minh giới, có vị trí rất cao ở minh giới, ngay cả minh vương còn phải nể mặt cô ấy.”
“Cô ấy tên là gì?” Tôi vô thức hỏi.
An Vũ cười, không nói gì, khẽ uống ngụm nước.
Tôi nhớ ra rồi: “Ồ, đúng rồi, đây là điều không thể hỏi.”
“Thực ra cũng không phải là không thể hỏi.” Cô ấy đỏ mặt rồi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài: “Chỉ là bây giờ không được...”
“Vậy lúc nào thì được?” Tôi hỏi.
Cô ấy đỏ mặt liếc nhìn tôi một cái: “Không nói cái này nữa...”
Tôi lập tức hiểu ra, mặt cũng nóng ran, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào: “Ờ, anh hiểu rồi...”
Cô ấy hơi ngượng ngùng, lặng lẽ uống nước chanh, cúi đầu không nói.
“Cái đó...” Tôi hắng giọng: “Nếu như ác quỷ xông vào, vậy nữ thần hộ pháp có xử lý nó không?”
“Không đâu.” Cô ấy lắc đầu: “Những pho tượng này không phải tượng thần bình thường, không có tác dụng tránh tà. Nhưng em có thể dùng thập bát tế, điều động sức mạnh của họ.”
“Như vậy hả...” Tôi trầm tư giây lát: “Cũng có nghĩa là, nếu như chúng ta không ngăn được quỷ sai và ác quỷ ở bên ngoài, nếu như có một hai tên xông vào bên trong quán thì không có người có thể trừng trị bọn chúng?”
“Có chúng ta ở đây thì chúng không xông vào được đâu.” An Vũ rất tự tin.
“Anh nói là nếu như...”
“Không có nếu như.” Cô ấy nhìn tôi: “ Chỉ là bảy tên quỷ sai, hơn một trăm ác quỷ, mấy người chúng ta kết hợp lại thì có thể xử lý được chúng.”
Tôi bật cười: “Được rồi.”
Cô ấy khẽ cười rồi nhìn ra bên ngoài: “Bọn chúng tới rồi...”
Tôi quay đầu nhìn thấy một đám bóng đen lổm ngổm ở đối diện bên kia đường.
Tên cầm đầu chính là tên quỷ sai tối qua bị tôi cho ba cái bạt tai.
Tôi đứng dậy: “Đi thôi.”
An Vũ đứng dậy rồi cùng tôi đi ra khỏi quán cà phê Tiểu Ngư, đến bên đường cái.
Cách một con đường, bên này là hai người chúng tôi, còn bên kia là bảy trên quỷ sai và hơn một trăm tên ác quỷ.
Ngay lập tức, xung quanh âm phong thổi đến từng hồi, bầu không khí lập tức trở nên khác hẳn lúc trước.
Con quỷ sai đó hằn học chỉ vào tôi: “Oắt con! Mày có sợ không?”
Tôi mỉm cười bình thản: “Chỉ có nhiêu đây?”
“Oắt con đừng có ngông nghênh!” Quỷ sai cười lạnh: “Ông mày đây đã dẫn đám ma quỷ lang thang ở trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh Thượng Kinh đến đây! Hôm nay không thể tha cho quán chúng mày được!”
Tôi nhìn đám quỷ đó có cả già trẻ gái trai, hoàn toàn đều là ác quỷ, nếu như đổi lại là người khác thì có lẽ đã bị bọn chúng dọa cho sợ mất dép rồi, nhưng đối với tôi và An Vũ mà nói thì chúng chẳng là thá gì. Trong địa cung của hắc bồ tát, chúng tôi đã đối mặt với hàng vạn hàng nghìn quỷ quái, lúc đó cũng tôi đâu cũng đâu có sợ, chẳng lẽ lại sợ hơn một trăm con quỷ này sao?”
Tôi nhìn An Vũ: “Bắt đầu đi.”
“Ừ.” An Vũ gật đầu.
Tôi liếc nhìn đám quỷ ở trước mặt một cái rồi tập trung tinh thần, điều kim quang đến tay trái, tay phải bấm chỉ quyết bày trận làm bùa.
Quỷ sai hét lên giận dữ: “Giết chết tiểu tử đó! Đốt quán của con nha đầu!”
Sáu tên quỷ sai bên cạnh hắn cùng nhau hạ lệnh: “Lên!”