Mấy tên quỷ sai đó nhìn một cái cũng rút dao ra, kêu gào nhao nhao xông đến.
Hai chúng tôi liên thủ, chẳng mấy chốc khiến cho bảy tên quỷ sai bị đánh cho máu mồm mũi chảy tóe loe, đứa nào đứa nấy ngã sõng soài trên đất, không đứng dậy nổi.
Lúc này, trong đêm tối bỗng truyền đến âm thanh của một người đàn ông: “An gia tiểu thư, Ngô gia tiểu thư, xin hãy thủ hạ lưu tình!”
Hai chúng tôi sững lại, lập tức dừng tấn công.
Một luồng khí đen nổi lên trên mặt đất, rồi hóa thành một bóng đen cao lớn ở trên đường cái, tiếp đó hoá thành một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị, dưới cằm để râu. Ông ta mặc bộ đồ đen, sát khí trên người rất nặng, vừa nhìn là biết là một cao thủ.
Đám quỷ sai trên đất nhìn thấy người đàn ông đó giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, chúng vội vàng bò dậy khấu đầu: “Thuộc hạ tham khiến hắc phong đại nhân!”
“Hắc phong đại nhân, bọn chúng giết người thuộc minh giới, đánh nhau với quỷ sai, ngài phải làm chủ cho thuộc hạ! Làm chủ cho thuộc hạ!” Tên quỷ sai bị tôi đánh khóc lóc tâu thưa.
Tôi và An Vũ nhìn nhau rồi bắt đầu phòng bị theo bản năng.
Người đàn ông liếc nhìn đám quỷ sai ở trên đất rồi nhìn tôi: “Ngô thiếu gia, An tiểu thư hãy nể mặt ta mà đừng đánh nữa.”
“Ông là ai?” Tôi hỏi người đàn ông.
Người đàn ông liếc nhìn tôi rồi khẽ cười: “Cậu là cháu trai của Mai Hoa Thánh Thủ Ngô Tứ gia, Ngô Tranh thiếu gia, đúng không?”
Tôi vô thức nuốt nước bọt, gật gật đầu.
Người đàn ông nhìn tôi một lúc rồi gật đầu khen, tiếp đó nói với An Vũ: “An tiểu thư, chuyện của Chu Lão Thất không phải ý của mình giới. Mong An tiểu thư đừng hiểu nhầm, xin cô cậu tha cho chúng, ta sẽ mang chúng quay về minh giới, trừng phạt thật nặng”
“A?” Chu Lão Thất kinh ngạc: “Hắc phong đại nhân! Ngài không thể làm thế được! Thuộc hạ làm việc cho minh giới mà!”
“Hắc phong đại nhân, thuộc hại biết sai rồi!” Đám quỷ sai khổ sở kêu van: “Cầu xin ngài cho thuộc hạ cơ hội! Cho thuộc hạ cơ hội!”
“Là nha đầu này không nói đạo lý.” Chu Lão Thất đổi trắng thay đen: “Hắc phong đại nhân, bọn chúng đánh thuộc hạ, chính là đánh vào mặt minh giới, ngài không thể dễ dàng tha cho chúng được!”
“Câm miệng!” Mặt người đàn ông sầm lại: “Ngươi đến quán người ta mà sách nhiễu tống tiền, cũng là việc mà minh giới sai ngươi làm à?”
“Thuộc hạ...” Chu Lão Thất sững sờ: “Hắc phong đại nhân, chuyện này đâu có phải lần đầu tiên thuộc hạ làm, trước đây không phải ngài mặc nhận rồi sao? Sao bây giờ lại...”
“Câm miệng cho ta!” Mặt người đàn ông sa sầm: “Lúc nào ta mặc nhận cho phép ngươi sách nhiễu tống tiền người khác? Ngươi lấy cờ hiệu minh giới, cáo mượn oai hùm, quỷ sử đại nhân sớm đã muốn xử ngươi rồi! Nếu không phải ta bảo vệ ngươi thì đâu có chuyện ngươi sống đến tận bây giờ? Lần này, ngươi sách nhiễu An tiểu thư không thành lại còn lôi kéo sáu tên đại quỷ sai của Thượng Kinh, dẫn theo hơn một trăm ác quỷ đến gây sự! Bộ mặt của minh giới đã bị các ngươi làm mất sạch rồi! Quỷ sử đại nhân đã hạ lệnh, lệnh cho ta đến đưa các ngươi về minh giới, nghe phán chịu tội!”
Chu Lão Thất sững sờ, khóc lóc cầu xin: “Hắc phong đại nhân! Oan cho thuộc hạ quá, oan quá...”
Mấy tên quỷ sai khác cũng khóc lóc cầu xin người đàn ông: “Hắc phong đại nhân tha mạng! Hắc phong đại nhân tha mang!”
Người đàn ông mặc kệ, vung tay một cái, bảy tên quỷ sai lập tức hóa thành khí đen, biến mất không thấy nữa.
Tôi và An Vũ nhìn nhau, qua ánh mắt liền hiểu ra, đây chỉ là hình thức. Chu lão Thất đó dám làm như vậy, thực ra đều là có người đàn ông này chống lưng ở phía sau. Bây giờ thấy chuyện đã làm lớn vậy rồi, ông ta sợ chúng tôi giết quỷ sai rồi thì sẽ chấn động minh giới, thế nên vội xuất hiện diễn trò.
Hai chúng tôi không cần nói với nhau mà cũng hiểu được, nên không nói gì.
Người đàn ông thu lấy bảy tên quỷ sai rồi nói với An Vũ: “An tiểu thư, chuyện đã xảy ra đến mức này, thực sự xin lỗi cô, cô yên tâm, minh giới sẽ không đến phá quan đâu, ngày kia quán cà phê Tiểu Ngư có thể chính thức mở cửa rồi.”
An Vũ gật đầu: “Đa tạ.”
Người đàn ông mỉm cười, tiếp đó nhìn luồng gió đen xung quanh, nghiêm giọng nói: “Xà yêu, ngươi to gan thật! Mau hiện hình cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, luồng gió đen lập tức biến mất, một ông già hơn sáu mươi tuổi hiện hình, cung tay với người đàn ông: “Lão Hủ Bạch Trưởng Sinh bái kiến hắc phong đại nhân.”
Tôi nghe thấy tiếng của ông ta, lập tức hiểu ra: “Là ông?”
Ông già này chính là xà yêu chặn tôi lúc ban ngày.
Bạch Trưởng Sinh cung tay với tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, lúc ban ngày đã cản đường của cậu, đã vô cùng mạo phạm đến cậu, vẫn mong thiếu gia lượng thứ!”
Tôi không nói gì mà lặng lẽ gật đầu.
Bạch Trường Sinh quay người đi rồi nhìn người đàn ông mặc áo đen kia: “Hắc phong đại nhân, Bạch Trường Sinh làm như vậy cũng là vì giữ thể diện cho ngài, mong đại nhân không trách cứ!”