“Hừ!” Người đàn ông cười lạnh: “Giữ thể diện cho ta, Bạch Trưởng Sinh, chuyện này ta sẽ ghi nhớ. Tốt nhất ngươi đừng để lọt vào trong tay ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Bạch Trưởng Sinh cười: “Đại nhân nặng lời rồi, lão đây sống hơn một ngàn ba trăm năm rồi, cũng đã có duyên quen quỷ sử đại nhân. Tâm ý ngày hôm nay của lão chắc quỷ sử đại nhân nhất định sẽ lượng thứ, chắc ngài ấy cũng sẽ nể mặt người bạn cũ này mà tha thứ cho sự mạo phạm của lão.”
“Ngươi bớt lôi quỷ sử đại nhân ra trấn áp ta!” Vẻ mặt của người đàn ông lạnh tanh: “Đừng nghĩ quen đại nhân là có thể coi thường minh giới! Thực sự nếu như để lọt vào trong tay ta thì ngươi cứ cẩn thận đó!”
Bạch Trưởng Sinh rất từ tốn: “Đa tạ Hắc phong đại nhân, lão đã ghi nhớ rồi.”
Người đàn ông điều chỉnh lại cảm xúc rồi quay lại cung tay với chúng tôi: “Ngô thiếu gia, An tiểu thư, xin cáo từ.”
Hai chúng tôi cung tay đáp lễ: “Mời!”
Lúc này trên khuôn mặt người đàn ông đó mới xuất hiện một nụ cười, ông ta liếc xéo Bạch Trưởng Sinh một cái rồi hóa thành khí đen, vù một cái rồi biến mất.
Chúng tôi thở dài nhẹ nhõm.
Tôi nhìn Bạch Trưởng Sinh: “Lão tiên sinh, tại sao lại giúp bọn tôi?”
Bạch Trưởng Sinh có chút do dự, rồi nhìn An Vũ: “Ờm, An tiểu thư, lão nói ở đây không được coi là mạo phạm lệnh cấm của An gia chứ?”
An Vũ sớm đã hiểu ra, cô ấy mỉm cười bình thản: “Bây giờ chúng tôi đang thủ quan, lão tiên sinh đã đến rồi, vậy thì vào quán rồi nói chuyện đi. Tôi biết ngài có chuyện cầu xin anh Ngô Tranh giúp, chỉ cần ngài làm theo quy tắc thì tôi không làm khó ngài.”
“Được! Đa tạ An tiểu thư!” Bạch Trưởng Sinh cảm kích lắm.
Tôi nhìn An Vũ: “Những vị khách kia thì phải làm sao? Làm sao để họ xóa đoạn video kia?”
“Yên tâm.” An Vũ nói nhỏ: “Em có cách rồi, trước tiên dẫn lão tiên sinh vào trong đã.”
Tôi gật đầu rồi quay người nói với Bạch Trưởng Sinh: “Lão tiên sinh, xin mời.”
“Đa tạ thiếu gia!” Bạch Trưởng Sinh vội nói: “Thiếu gia, mời!” Chúng tôi quay người đi đến trước cửa quán cà phê Tiểu Ngư, mở cửa bước vào trong.
Sau khi bước vào quán, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào chúng tôi, rất nhiều người còn thì thầm to nhỏ.
An Vũ không hề bận tâm, cô ấy nói nhỏ với tôi: “Các anh tìm chỗ nào ngồi đi, bảo vệ thần thức của mình.”
“Ừ.” Tôi dẫn Bạch Trưởng Lão đến bên cửa sổ, tìm chỗ ngồi, tay phải âm thầm bấm lôi quyết.
Bạch Trưởng Sinh nhắm mắt lại, trên người tỏa ra lớp khí đen nhàn nhạt.
Một đôi nam nữ ở bên cạnh nhìn trên người hai chúng tôi có ánh sáng và khí đen thì không khỏi kinh ngạc mà đứng dậy.
Nhưng tôi không có phản ứng gì, quay đầu nhìn về phía An Vũ ở đằng xa, nhìn xem cô ấy làm như thế nào.
An Vũ không hoang mang mà cũng chẳng vội vàng đi đến trước một pho tượng hộ pháp, tập trung tinh thần, trong mắt phát ra kim quang nhàn nhạt, cô ấy đưa tay về phía trước tượng nhần và niết một cái, một luồng bạch khí thoát ra từ trong pho tượng thần, nó hóa thành một đám bạch quang mềm mại ở trên đầu ngón tay của cô ấy.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn cô và đều ngây người hết cả ra.
An Vũ nhìn đám người đó rồi khẽ mỉm cười, bắn bạch quang lên trên không trung.
Bạch quang bay vào không trung, soạt một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Ngoài chúng tôi ra thì tất cả các vị khách, bao gồm cả đám nhân viên phục vụ đều run lẩy bẩy, tiếp đó rất nhiều người cầm điện thoại ra, lặng lẽ xoá hết đoạn video vừa nãy đi.
Tiếp đó, bọn họ ngây người như mấy con gà gỗ, lập tức trong quán yên tĩnh trở lại.
An Vũ rất bình tĩnh bước tới rồi ngồi ở bên cạnh tôi, đưa tay lên, khẽ tạch ngón tay một cái.
Đám người trong quán cà phê lập tức bình tỉnh, người nào người nấy vừa nói vừa cười, tiếp tục làm việc của mình.
Bạch Trưởng Sinh khâm phục lắm, ông ấy cung tay với An Vũ: “An tiểu thư quả thật thần thông! Lão bái phục, bái phục!”
“Lão tiên sinh quá khen rồi.” An Vũ mỉ cười bình thản: “Mà nói chuyện của ngài đi.”
“Được! Được!” Bạch Trưởng Sinh nói.
Tôi nhìn An Vũ, ghé sát vào tai cô ấy: “Lợi hại lắm!”
An Vũ đỏ mặt: “Đâu có...nói chuyện chính đi...”
Tôi mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào: “Ừ.”
Tôi quay đầu nhìn Bạch Trưởng Sinh: “Lão tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Thiếu gia, lão đến xin quẻ.” Bạch Trưởng Sinh nói: “Tối qua Lạc Tuyết đến xin quẻ là con gái nuôi của lão.”
“Lạc Tuyết?” Tôi hiểu ra: “Ngài để cô ấy đến thăm dò trước à?”
“Ờm...” Bạch Trưởng Sinh có chút ngượng ngùng: “Lão không dám giấu thiếu gia, lão chính là có ý đó. Bởi vì chúng tôi là yêu thế nên thầy phong thủy bình thường không xem chuẩn được cho chúng tôi, còn chuyện mà lão muốn xin rất hệ trọng, thế nên không dám không cẩn thận. Hơn nữa, năm nay Lạc Tuyết cũng phải độ kiếp, nó cũng thực sự cũng cần cao nhân chỉ điểm cách phá kiếp, thế nên lão liền để nó tới đây trước.”
“Ừm...” Tôi gật đầu.