Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 515 - Chương 515.

Chương 515. - Chương 515. -

“Lạc Tuyết nói với lão rồi, ngày hôm qua tiểu thư đó vô cùng lợi hại.” Bạch Trưởng Sinh nói: “Nhưng nó cũng thấy được cậu còn lợi hại hơn vị tiểu thư đó. Thiếu gia, cậu đừng hiểu nhầm, lão tuyệt đối không có ý coi thường vị tiểu thư đó, chỉ là ban ngày lão nghe ngóng được, biết cậu là cháu đích tôn của Mai Hoa Thánh Thủ tứ gia, là đại sư phong thủy vô cùng lợi hại. Mặc dù quẻ của vị tiểu thư đó rất lợi hại nhưng cô ấy không phải thầy phong thủy, mà chuyện lão xin thì cô ấy không làm được, chỉ có cậu mới có thể giúp lão thôi.”

“Ngài muốn xin gì?” Tôi hỏi.

Bạch Trưởng Sinh ngấn nước mắt, cúi đầu, đau khổ nói: “Bạch Vũ con gái của lão lúc độ kiếp đã bị người ta ám hại, sức mạnh tu luyện ngàn năm đã bị hủy hết sạch, hiện đang rất nguy kịch, lão muốn xin thiếu gia bói cho nó một quẻ, xem có cách nào có thể giúp nó sống tiếp không...”

Ông ấy nói đến đây thì đau lòng khóc không thành tiếng.

Tôi hít một hơi sâu rồi tĩnh tâm lại, bấm tay bói, nhận được dự quẻ thì tôi lập tức hiểu ra.

“Lúc con gái của ngài độ kiếp đã bị người ta dùng phép phá đi thần thông, trên trời bị thiên lôi đánh đứt người.” Tôi nhìn Bạch Trưởng Sinh: “Bây giờ cô ấy muốn sống cũng không được, đòi chết cũng chẳng xong, được vợ chồng các ngài dùng pháp lực phong ấn cô ấy trên núi, là như vậy đúng không?”

“Đúng! Cậu nói đúng!” Bạch Trưởng Sinh chảy nước mắt, gật đầu: “Con gái lão bị gãy thắt lưng, nó đau muốn chết đi sống lại, cả ngài kêu rên ư ử, sống cũng không được, chết cũng chẳng xong, thực sự bọn tôi không nhẫn tâm con cái mình chịu đau khổ, thế nên đã tạm thời phong ấn nó lại.”

“Bạch tiểu thư bị người âm thầm tính kế rồi.” Tôi nói: “Người hại cô ấy có pháp lực rất lớn mạnh, là cao thủ Đạo gia vô cùng lợi hại. Ông ta hại Bạch tiểu thư, nhưng không để cô ấy chết, mục đích của người này chính là để cô ấy muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong, hắn muốn dày vò cô ấy.”

“Vậy rốt cuộc hắn là ai?” Bạch Trưởng Sinh phẫn nộ hỏi.

“Bởi vì con trai của hắn đã bị Bạch tiểu thư giết rồi.” Tôi điềm tĩnh nói: “Chính là vào cách đây hai năm.”

Bạch Trưởng Sinh sững sờ: “Con trai của hắn? Cậu nói là...cái tên bại loại mà Bạch Vũ giết là con trai của cao thủ đó à?”

“Đúng vậy!” Tôi gật đầu.

“Nó là một thằng súc sinh!” Bạch Trưởng Sinh kích động nói “Hắn muốn giết một người con gái, móc tim cô gái ấy, dùng linh hồn của cô ta làm hình nhân. Bạch Vũ gặp được chuyện này nên đã ra giết chết tên súc sinh đó để cứu cô nương kia! Bạch Vũ không làm sai! Nó không làm sai!”

“Cô ấy không làm sai.” Tôi nói: “Nhưng tên súc sinh đó lại có một người cha có pháp lực mạnh rất mạnh. Hắn ta để báo thù cho con trai mình mà đã chuẩn bị hai năm, đợi cho đến khi Bạch tiểu thư độ kiếp, lúc này hắn mới ra tay. Vì hắn biết được, Bạch tiểu thư có sức mạnh tu luyện ngàn năm, nếu đánh nhau trực diện thì hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch tiểu thư, hắn muốn nhân lúc Bạch tiểu thư độ kiếp, lúc mà cô ấy yếu ớt thì ra tay với cô ấy!”

“Súc sinh! Tên súc sinh này!” Đôi mắt của Bạch Trưởng Sinh đỏ hoe: “Thiếu gia, cậu nói cho lão biết hắn ta đang ở đâu, lão sẽ đi giết chết hắn!”

“Ngài giết hắn, vậy còn cứu con gái của ngài không?” Tôi nhìn ông ấy: “Ngài dùng đại trận phong thủy rất hợi hại phong ấn nửa người của Bạch tiểu thư, đồng thời dùng trận pháp khóa chặt một nửa nguyên thần của cô ấy. Ngài không khó để giết hắn, nhưng nếu như hắn chết rồi thì con gái của ngài cũng không sống nổi đâu!”

“Vậy...vậy phải làm sao?” Ông ấy bất lực nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu nhất định có cách, cầu xin cậu hãy cứu con gái lão!”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Chuyện này thực sự rất rắc rối.

Bạch Trưởng Sinh thấy tôi trầm mặc không nói gì liền đứng dậy quỳ xuống trước tôi: “Thiếu gia! Lão cầu xin cậu! Lão không cầu xin cậu giữ sức mạnh tu luyện của Bạch Vũ, lão chỉ cần nó sống thôi, chỉ cần nó sống là được...lão cầu xin cậu! Cầu xin cậu...”

Ông ấy vừa khóc vừa khấu đầu.

Tôi trầm tư lúc lâu rồi khẽ thở dài: “Để tôi thử...”

“Đa tạ thiếu gia! Đa tạ thiếu gia!” Bạch Trưởng Sinh cảm kích khấu đầu mãi.

“Ngài đứng dậy đi.” Tôi nói.

“Vâng! Vâng!” Bạch Trưởng Sinh đứng dậy rồi ngồi xuống, lau nước mắt rồi lấy ra một hồng bao: “Thiếu gia, trước đây lão đã đi nghe ngóng thân giá của thiếu gia.” Ông ấy nói: “Đây là tấm séc một trăm mười triệu tệ, xin thiếu gia nhận lấy!”

Tôi nhìn thấy hồng bao đó: “Của tôi thì tùy còn Khả Nhi trợ thủ của tôi sáu trăm vạn tệ.”

“Được! Lão ký séc ngay!” Ông ấy vừa nói vừa lôi tấm séc ra, viết lấy hai tờ, một tờ sáu trăm vạn, một tờ hai trăm vạn.

Sau khi viết xong, ông ấy đưa tờ sáu trăm vạn cho tôi: “Thiếu gia, đây là của Khả Nhi tiểu thư trợ thủ của cậu.”

Tôi không nhận mà ra hiệu bảo ông ấy đặt lên trên bàn.

“Lão hiểu, hiểu rồi!” Bạch Trưởng Sinh hiểu ý liền đặt tấm séc lên trên bàn.

Tiếp đó ông ấy lấy tờ khác hai tay dâng về phía An Vũ: “An tiểu thư, đây là tạ lễ của lão gửi cô.”

Bình Luận (0)
Comment