“Tôi vẫn chưa chính thức kinh doanh ở đây, lão tiên sinh không cần khách khí như vậy.” An Vũ nói.
“Không, đây không phải khách khí mà là quy tắc.” Bạch Trưởng Sinh nói: “Thực sự không giấu giếm, cách đây ba mươi năm, lão từng đến quán của Nhị gia, nhờ Nhị gia làm giúp một việc. Thế nên lão hiểu quy tắc của An gia. Đêm nay cô và thiếu gia vẫn thủ quan, có thể để lão vào quán nói chuyện con gái của lão đã là nể mặt lão lắm rồi. Chuyện này, chúng ta nhất định phải làm theo quy tắc, xin cô hãy nhận lấy.”
An Vũ trầm tư giây lát: “Được.”
Bạch Trưởng Sinh giống như trút được gánh nặng: “Đa tạ An tiểu thư!”
“Không cần đa tạ.” An Vũ nói: “Bàn chuyện chính đi.”
“Được!” Bạch Trưởng Sinh nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu xem chuyện này nên làm như thế nào?”
“Bây giờ Bạch tiểu thư đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Núi Đồng Vũ thành phố Đồng Hải.” Bạch Trưởng Sinh nói: “Khí trường ở đó tốt, vợ chồng chúng tôi năm đó đã tu luyện hơn ba trăm năm ở đó, cũng chính là nơi sinh ra con gái của lão, thế nên mới lấy cái tên Bạch Vũ này. Nơi đó là nơi sinh ra của nó, thế nên chúng tôi đã đưa nó quay về đó, trên đỉnh núi Đồng Vũ khắc một tượng đá, và phong ấn nó vào trong đó.”
“Vợ của ngài đang trông giữ cô ấy à?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy!” Ông ấy gật đầu.
Tôi trầm tư giây lát rồi dặn ông ấy: “Bây giờ ngài quay về cùng bảo vệ con gái với vợ ngài ngay. Sau khi trời sáng thì tôi và trợ thủ của tôi sẽ xuất phát đi đến thành phố Đồng Hải. Đến lúc đó thì ngài đến sân bay đón chúng tôi, sau đó chúng ta lên núi, còn về chuyện cứu cô ấy như thế nào thì đến lúc đó sẽ nói.”
“Được, thiếu gia!” Ông ấy lau nước mắt nơi khóe mắt: “Cậu và trợ thủ của cậu chuẩn bị đi bằng máy bay hả?”
“Đúng vậy.”
“Từ Thượng Kinh đến Đồng Hải phải bay mất bốn tiếng đồng hồ.” Ông ấy nói: “Lão có thể dùng thần thông dẫn cậu và Khả Nhi tiểu thư đến núi Đồng Vũ luôn, như vậy thì nhanh hơn chút...”
“Nếu đã nhờ tôi làm việc này thì ngài cứ làm những gì theo lời tôi nói.” Tôi nhìn ông ấy: “Không cần hỏi nhiều.”
“Được!” Ông ấy hiểu ra: “Tôi nghe cậu!”
Tôi gật đầu: “Quay về đi, chuyện khác thì đợi khi nào chúng tôi đến Đồng Hải rồi nói tiếp.”
“Được!” Ông ấy đứng dậy: “Thiếu gia, An tiểu thư, vậy tôi xin cáo từ trước.”
“Mời!” An Vũ điềm đạm nói.
Ông ấy cảm kích nhìn chúng tôi, cung tay rồi quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của ông ấy rồi thở dài một hơi.
“Anh Ngô Tranh, có phải rất khó xử lý không?” An Vũ hỏi.
Tôi nhìn cô ấy một cái: “Bạch Vũ có sức mạnh tu luyện ngàn năm bị người ta tấn công khiến gãy thân người, nguyên thần tàn khuyết không được nguyên vẹn, lại bị hai bên phong ấn, xa cách ngàn dặm. Điều quan trọng hơn là cô ấy không phải người mà lại là yêu...”
“Yêu thì làm sao ạ?” An Vũ không hiểu.
“Nguyên thần của người, sức mạnh của nó đến từ nguyên khí và nguyên quang.” Tôi nói: “Sau khi nguyên thần bị tổn thương thì có thể dùng nguyên quang, thần quang và nguyên khí bổ sung vào. Nhưng yêu thì khác, nguyên thần của yêu đến từ yêu nguyên và yêu khí, một khi bị thương thì phải dùng yêu nguyên và yêu khí vá lại. Người tu luyện dùng nguyên khí hỗn hợp, còn yêu tu luyện dùng linh khí núi sông, tinh hoa nhật nguyệt. Về bản chất gần như giống nhưng trên thực tế lại có khác biệt rất lớn, anh chưa từng gặp phải chuyện như thế này, mọi thứ đều phải đi tìm hiểu.”
“Ồ...” Cô ấy gật đầu: “Em hiểu rồi...”
“Kinh nghiệm không đủ, anh cũng không lo lắng.” Tôi nói: “Dù sao từ lúc xuất đạo đến nay, đại đa số chuyện anh làm đều là những chuyện anh không có kinh nghiệm gì cả. Mật thuật mà ông nội dạy anh đại đa số vẫn chưa thử nghiệm hết, chỉ cần cẩn thận lựa chọn, bạo dạn thử thì anh nghĩ vẫn còn hy vọng trị khỏi cho Bạch Vũ. Chỉ là...”
“Chỉ là sao?” Cô ấy hỏi.
“Chỉ là đạo sĩ đó là người, còn Bạch Vũ là yêu.” Tôi nói: “Anh muốn cứu Bạch Vũ thì không thể tránh được việc đối đầu trực diện với hắn ta...”
Cô ấy nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, anh lo sẽ để lại thanh danh không tốt à?”
“Người đó tên là Trần Đạo Hành.” Tôi nhìn cô ấy: “Ở Đạo gia phương nam là một nhân vật có sức mạnh hiệu triệu rất lớn. Hắn ta cảm thấy bản thân làm như vậy là để báo thù cho con trai, nếu như anh đối đầu với hắn thì có nghĩa anh đang giúp yêu, hắn nhất định sẽ hủy hoại thanh danh của anh, anh không hề bận tâm người khác nói anh như thế nào, nhưng anh không muốn để người trên giang hồ chỉ trích ông nội của anh và Ngô gia bọn anh.”
An Vũ khẽ mỉm cười: “Anh không cần lo lắng, không có ai dám chỉ trích Ngô gia đâu. Anh làm như vậy chỉ sẽ khiến cho người trên giang hồ bái phục Ngô gia thôi.”
Tôi khẽ cười: “Thật hả? Là sao cơ?”