“Giống như ba lệnh cấm của An gia bọn em vậy.” Cô ấy nói: “Nghe ông nội em kể, ban đầu lúc lão tổ An gia mở quán ở Đại Đường thành Trường An đã lập ra ba quy tắc này. Lúc đó, trên giang hồ có rất nhiều người chỉ trích lão tổ của bọn em, nói rằng An gia quá hống hách bá đạo, không tự lượng sức mình, nói rằng nào là bọn em khiêu khích linh giới, dù sao đều là những câu khó nghe. Nhưng không lâu sau đó, sau khi quán của lão tổ mở ra, lệnh cấm cũng được lập nên, khi nhắc đến An gia thì đám người đó, người nào người nấy đều bái phục sát đất, không có người nào dám nói linh tinh nữa.”
Cô ấy khẽ nắm lấy tay tôi, chân thành nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, thứ gọi là giang hồ đó, thứ mà chúng để tâm chính là kẻ mạnh. Các ông của chúng ta đều là thần ở thời đại bọn họ, chúng ta không kém họ, chúng ta có thể làm tốt hơn!”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, gật đầu: “Ừ!”
“Được rồi, không nghĩ nhiều nữa.” Cô ấy mỉm cười: “Nói một tiếng với chị tiểu Quân đi.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi lôi điện thoại ra gọi điện cho tiểu Quân.
“Ngô Tranh, bên đó sao rồi?” Tiểu Quân lo lắng hỏi.
“Ổn rồi.” Tôi nói: “Trong nhà thế nào rồi em?”
“Cũng không sao cả, anh yên tâm.” Cô ấy nói.
“Vậy thì tốt.” Tôi nhìn An Vũ: “Tiểu Quân, ngày mai anh đi Đồng Hải.”
“Ừm.” Tiểu Quân nói: “Anh cứ yên tâm làm việc, không cần lo cho em.”
“Ừ.” Tôi mỉm cười bình thản: “Sau khi quay về anh sẽ bế quan.”
Tiểu Quân cũng cười: “Được”
Giữa hai chúng tôi không cần nói quá nhiều, chỉ vài câu đơn giản là đã đủ rồi.
Tôi tắt máy rồi đặt điện thoại xuống, nắm lấy ta An Vũ: “Tối mai chỉ có thể để em một mình thủ quan...”
“Anh không cần lo cho em.” An Vũ nói: “Ngày mai chỉ là hình thức thôi, chứ sẽ không có ai đến phá đâu. Anh cứ yên tâm làm việc đi, nếu cần em thì anh có thể gọi điện cho em bất cứ khi nào.”
Tôi gật đầu rồi nhìn hai tấm séc ở trên bàn: “Em thu lại tấm séc đi, Khả Nhi là trợ thủ của anh, anh động vào tiền của cô ấy thì không thích hợp, đợi sáng mai cô ấy đến thì em đưa cho cô ấy.”
“Được!” Cô ấy cầm lấy hai tấm séc: “Để em đưa cho chị Khả Nhi.”
Tôi bỗng nhớ ra một chuyện: “Này, sau khi chính thức kinh doanh, có phải sẽ có chuyện như thế này không vậy?”
“Đúng vậy.” Cô ấy nói: “Thực ra chúng sinh linh giới có rất nhiều chuyện không để yên được, thế nên chúng ta sẽ thường xuyên gặp phải nhiều chuyện khó xử. Bọn họ bước vào cửa là khách của em, chỉ cần không phạm phải lệnh cấm thì những chuyện có thể làm được thì em sẽ làm cho họ, nhưng những chuyện mà em không làm được thì em sẽ mời anh xử lý, em sẽ thu phí trung gian.”
Tôi không khỏi bật cười: “Được, chỉ cần là chuyện em giới thiệu, nếu có thể làm được thì anh tuyệt đối không chối từ.”
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, vậy anh không cảm thấy em đang lợi dụng anh à?”
“Sao có thể chứ?” Tôi ôm cô ấy vào lòng: “Em là của anh mà...”
An Vũ mỉm cười hạnh phúc, cảm động ôm lấy eo tôi.
Tôi hôn lên cái trán cô ấy một cái rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho Khả Nhi.
“Alo? Thiếu gia!” Khả Nhi rất nhanh đã bắt máy.
“Sáng mai qua đây nhé.” Tôi nói: “Đặt vé máy bay đi Đồng Hải!”
Khả Nhi bật cười: “Ok con dê!”
Tôi tắt máy rồi đặt điện thoại xuống, khẽ nâng cằm An Vũ lên hôn say đắm...
...
Hơn hai giờ chiều ngày thứ hai, chuyến bay của chúng tôi đã đáp xuống sân bay Đồng Hải.
Đi ra khỏi sân bay, Bạch Trưởng Sinh nói nói với tôi: “Thiếu gia, từ đây đến núi Đồng Vũ đi mất hơn một trăm cây, cậu xem...”
“Đi thẳng tới đó đi.” Tôi nói.
Ông ấy thở phào: “Được!”
“Chúng tôi cần làm như thế nào?” Tôi hỏi.
“Cậu nắm chặt tay của Khả Nhi tiểu thư, tôi nắm chặt tay cậu là được rồi.”
“Ừm.” Tôi quay người kéo lấy tay của Khả Nhi.
Bạch Trưởng Sinh cung tay với tôi: “Thiếu gia, thất lễ rồi.”
Ông ấy nói xong liền khẽ nắm lấy cánh tay tôi.
Mọi thứ ở xung quanh lập tức thay đổi, chúng tôi rời khỏi sân bay Đồng Hải lên thẳng đến đỉnh núi Đồng Vũ cách hơn một trăm cây.
Đây là đỉnh núi có độ cao gần 1700 mét so với mực nước biển, diện tích đỉnh núi không lớn, chưa đến 300 mét vuông, xung quanh toàn là vách núi cheo leo, người thường không có lối vào để trèo lên, phía dưới là biển mây mênh mông bồng bềnh. Tôi quan sát kỹ thì thấy một pho tượng đá hán bạch ngọc cao hơn người ở phía trước trong đám mây mù, pho tượng này được tạc thành một người con gái trẻ trung xinh đẹp, cô ấy tóc dài đến ngang vai, khuôn mặt thanh tú, vô cùng xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, cân đối. Cả pho tượng đá đó giống hệt người thật, nếu dùng rìu của nhân gian thì cũng không thể tạc ra được khí chất như vậy, đây chính là pho tượng mà vợ chồng Bạch Trưởng Sinh dùng thần thông để điêu khắc ra dựa trên dung nhan của Bạch Vũ.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi với vẻ mặt thanh tú thấy chúng tôi đến, xoẹt một tiếng biến ngay trước mặt chúng tôi, cung tay với chúng tôi: “Ngô Tranh thiếu gia! Khả Nhi tiểu thư!”