“Đây là vợ của lão, bà ấy tên là Bạch Uyển.” Bạch Trưởng Sinh giới thiệu cho chúng tôi.
Tôi gật đầu với Bạch Uyển.
Khả Nhi không hiểu liền hỏi Bạch Trưởng Sinh: “Sức mạnh tu luyện của hai vợ chồng ngài không hơn kém nhau là mấy mà tại sao ngài lại trông già hơn vậy? Cô Bạch Uyển lạ trẻ như vậy?”
“Ờ...cái này...” Bạch Trưởng Sinh ngại ngùng.
“Là như thế này Khả Nhi tiểu thư.” Bạch Uyển giải thích: “Thân phận ở giới phàm trần của ông ấy là thương nhân, có rất nhiều bạn bè, nếu như dáng vẻ mãi không thay đổi thì những người đó sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Thế nên mỗi năm ông ấy lại biến mình trở nên già một chút, thời gian lâu rồi thì chúng tôi sẽ thay đổi nơi khác, bắt đầu lại một cuộc sống.”
“Ồ...” Khả Nhi hiểu ra, nhìn Bạch Trưởng Sinh: “Thì ra là như vậy.”
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái: “Chúng ta vì việc gì mà đến đây?”
Khả Nhi đỏ mặt: “Xin lỗi thiếu gia, tôi sai rồi...”
“Không sao.” Bạch Trưởng Sinh vội nói: “Nếu như Khả Nhi cảm thấy hai vợ chồng lão cộc kệch như vậy thì để lão biến thành bộ dạng thật.”
“Đừng đừng đừng!” Khả Nhi xua tay: “Tôi chỉ là tò mò chút thôi, chứ không có ý gì khác. Chúng tôi đến đây là cứu người, chuyện chính quan trọng.”
“Đa tạ thiếu gia.” Bạch Uyển rưng rưng nước mắt: “Con gái của tôi ở trong tượng đá, nhờ hết vào cậu rồi.”
Tôi đi đến trước pho tượng đá rồi chăm chú nhìn, thì thấy bên trên tượng đá tỏa ra một lớp thanh quanh nhàn nhạt, thoang thoảng, còn có một lớp yêu khí thoắt ẩn thoắt hiện, nguyên thần của Bạch Vũ đã bị khuyết, yêu nguyên bị hủy hết, không được làm chủ tính mạng của mình. Nếu như không phải Trần Đạo Hành kia phong ấn phần thần khác của cô để dày vò cô, thì có lẽ cô ấy sớm đã hồn bay phách lạc rồi.
Mặc dù Bạch Vũ bị phong ấn vào tượng đá, nhưng qua đôi mắt của tượng đá có thể cảm nhận được cô ấy đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng, mặc dù cô gái này là yêu xà, nhưng tâm địa lương thiện, từ trước tới nay chưa từng làm điều xấu, cách ây hai năm chỉ ra tay cứu người, mà không ngờ được chính mình tự rước đại họa như thế này vào thân.
Nghĩ mà thật khiến người ta đau lòng, thương xót.
Tôi trầm tư giây lát rồi quay đầu nhìn hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh: “Phải bổ sung yêu nguyên cho cô ấy trước đã.”
“Bổ sung thế nào?” Hai người nhất tề hỏi.
“Chút nữa tôi sẽ bày cửu tinh tụ linh trận ở đây, hai người vào trong trận pháp tu luyện, cố gắng hết sức có thể để tập trung được linh khí tu luyện thành yêu nguyên cho hai vị.” Tôi nói: “Đợi đến giờ Tý thì mở phong ấn tượng đá, để Bạch tiểu thư vào trong tụ linh trận, sau đó tôi dùng yêu khí của hai người để bổ sung yêu nguyên cho cô ấy.”
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi gật đầu: “Được!”
“Trong quá trình này hai người sẽ rất đau đớn.” Tôi nói: “Nếu thuận lợi thì trước khi trời sáng, yêu nguyên của Bạch tiểu thư có thể hồi phục được sáu mươi phần trăm trước khi độ kiếp. Nhưng hai vợ chồng ngài sẽ bị tổn hại sức mạnh tu luyện khoảng hai trăm năm.”
“Không sao cả!” Bạch Trưởng Sinh nói: “Chỉ cần cứu được Bạch Vũ thì tôi chẳng bận tâm về sức mạnh tu luyện!”
“Thiếu gia, cậu lấy nhiều yêu nguyên của tôi đi.” Bạch Uyển cũng nói: “Chỉ cần con gái có thể sống tiếp thì đừng nói là sức mạnh tu luyện hai trăm năm, cho dù bị mất hết sức mạnh tu luyện ngàn năm thì tôi cũng đồng ý!”
Tôi gật đầu rồi nhìn Khả Nhi: “Khí trường của núi Đồng Vũ tốt, một khi cửu tinh tụ linh trận khởi động thì yêu vật ở trong hàng trăm dặm gần đây nhất định sẽ ào ào xông tới đây cướp linh khí. Đặc biệt là sau khi vào giờ Tý, tôi phải bổ sung yêu khí cho Bạch tiểu thư, lúc đó ba người họ và tôi đều trong trạng thái yếu nhất, nhất định sẽ có rất nhiều yêu muốn tranh lấy yêu nguyên của họ, hoặc đoạt xá tôi. Vì thế nhiệm vụ bảo vệ này trông chờ hết vào cậu rồi.”
“Ừm!” Khả Nhi gật đầu: “Thiếu gia yên tâm, có tôi rồi!”
Tôi khẽ mỉm cười rồi vỗ vỗ vào vai cô ấy: “Đói không?”
Cô ấy lắc đầu: “Không đói!”
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo Bạch Uyển: “Làm phiền cô xuống núi làm chút lương khô và nước mang lên đây. Hai người có thần thông có thể uống gió ăn sương, nhưng tôi và Khả Nhi không làm được điều này.”
“ Tôi đi làm ngay!” Bạch Uyển nói xong liền quay người đi được vài bước, xoẹt một tiếng rồi biến mất tăm.
Tôi nhìn Bạch Trưởng Sinh: “Tôi gọi điện thoại xong sẽ bày trận.”
“Được.” Bạch Trưởng Sinh nói.
Tôi lấy điện thoại ra rồi đi đến bên vách núi, gọi điện cho An Vũ.
“Alo, anh Ngô Tranh!”
“An Vũ, anh cần em giúp.”
“Được, anh nói đi.”
“Tối hôm trước, lúc em dẫn anh đi xem lệnh cấm An gia ở cửa ra vào, lúc đó em dùng cách nào vậy?” Tôi hỏi.
An Vũ nghe xong liền hiểu ra: “Anh muốn trên người anh có chút yêu khí giống yêu à?”
“Buổi tối anh phải bổ sung yêu nguyên cho Bạch Vũ.” Tôi nói: “Nhất định trên người phải có yêu khí, sau đó mới có thể làm được thủ thuật này, em có thể giúp anh không?”