Bạch Trưởng Sinh và Bạch Uyển đi vào trong trung tâm trận pháp, ngồi khoanh chân ở trên hai nghi vị thái cực, lập tức nhập định, bắt đầu tu luyện.
Tôi và Khả Nhi thì đi khỏi trận pháp, đến bên sô pha và ngồi xuống.
Khả Nhi rót cho tôi cốc trà nóng: “Thiếu gia, uống trà đi.”
Tôi cầm lấy cốc trà rồi ngửi, trà thơm thanh thanh thích vô cùng, khẽ nhấp một ngụm mà thấy ngọt ngào nồng đậm, hương thơm lưu luyến, đây chính là Bích Loa Xuân thượng hảo.
Một tháng ở Nam Đảo trị thương cho Đỗ Lăng, tô không học được điều gì khác ngoài việc học được phẩm trà. Bởi vì Đỗ Lăng thích uống trà, chị ấy vô cùng hiểu về trà, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc trị thương là chúng tôi cùng nhau uống trà, nói chuyện. Cứ như thế tôi cũng hiểu đôi chút về trà.
Tôi không khỏi gật đầu, đặt cốc xuống rồi khen: “Trà này ngon tuyệt!”
Khả Nhi cũng uống lấy một ngụm, gật gật đầu: “Ừ, ngon thật đấy!”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, quay đầu nhìn hai vợ chồng họ Bạch trong trận pháp, trên người họ đều xuất hiện đám ánh sáng mềm mại màu xanh lá nhạt, nọ đã tiến vào trạng thái tu luyện hoàn hảo rồi.
Khả Nhi cũng nhìn, tò mò hỏi tôi: “Thiếu gia, tôi thấy lúc cậu ngồi thiền trên người tỏa ra kim quang; lúc chị tiểu Quân ngồi thiền thì tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, mà sao họ lại là lục quang?”
“Tính quang của người là màu trắng, nguyên thần chia làm tam sắc, ngũ sắc và thất sắc, cấp cao nhất là kim quang.” Tôi nói: “Yêu và người khác nhau, nguyên quang của họ là màu xanh, thế nên người hiểu được quan quang thì vừa nhìn được màu sắc của nguyên quang liền phân biệt được lai lịch và sức mạnh tu luyện của người đó.”
“Ồ...thì ra là như vậy...” Cô ấy ngẫm nghĩ: “Vậy yêu cũng giống người đều ngồi thiền tu luyện hả?”
“Không.” Tôi lắc đầu: “Ban đầu ở trong địa cung của vương thành Khiếu Vũ, tôi đã giảng qua cho cậu rồi đó. Loại yêu tự nhiên sinh ra thì không cần tu luyện, chỉ có linh vật thành yêu mới cần tu luyện thôi, còn linh vật thành yêu thì phương thức tu luyện của chúng cũng khác.”
“Như thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Linh vật thành yêu ở cấp thấp nhất chỉ lấy linh khí của đất trời, không tu luyện, thế nên cả đời đều là tinh linh, có một chút thần thông ít ỏi, gặp kiếp nạn là bị tiêu diệt ngay.” Tôi nói: “Còn có một số yêu, sau khi chúng thành tinh linh thì có lòng tu luyện nhưng linh tính không đủ hoặc mê hoặc con người, hút lấy tinh khí của con người để tu luyện, hoặc ẩn nấp trong núi sông suối, hút lấy linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện.
Những con yêu này, đại bộ phận chúng gặp kiếp nạn thì bị diệt, nhưng có một số ít tu luyện tốt thì có thể biến thành hình người, tiến bộ tiếp thì có thân người. Sau khi có được thân thể con người, có được cửu khiếu* thì có thể tu hành giống con người.”
(*) cửu khiếu: là thất khiếu và hai khiếu : lỗ sinh thực khí và hậu môn.
“Nghĩa là yêu phải biến thành người trước đã, sau đó mới tu luyện?” Cô ấy nhìn tôi.
“Giống như loại yêu sinh ra tự nhiên giống bộ dạng người Khiếu Vũ đó thì không cần, nhưng giống người Bạch gia đây thì họ chính là trường hợp này.” Tôi nói: “Họ có được hình người xong nhưng không có cơ thể con người, thế nên cứ cách mấy trăm năm lại phải độ kiếp một lần. Chính lúc Bạch Vũ độ kiếp thì bị tên Trần Đạo Hành đó ám hại.”
“Thiếu gia, chúng ta nói như vậy, liệu họ có nghe thấy không?” Khả Nhi lo lắng.
Tôi khẽ cười: “Họ không nghe thấy đâu.”
“Vậy thì tốt...” Khả Nhi nhìn bọn họ: “Thực ra người nhà này rất tốt, chúng ta phải đòi lại công đạo của Bạch Vũ.”
Tôi uống lấy ngụm trà rồi nhìn cô ấy: “Cậu phải ghi nhớ, sức mạnh tu luyện của yêu có thể thông qua lục quang trên người họ để phán đoán. Lục quang càng mạnh thì sức mạnh tu luyện càng thấp, tính cách càng hung ác giảo hoạt; ngược lại, lục quang càng nhạt thì sức mạnh tu luyện càng cao, tích cách hiền hòa.”
“Vì sao vậy?” Cô ấy không hiểu.
“Bởi vì yêu càng lớn mạnh thì càng không giống yêu.” Tôi nhìn pho tượng kia: “Thực ra với sức mạnh tu luyện của người Bạch gia thì họ sớm đã có thể đoạt xá thành người hoặc hóa thành thai nhi rồi, như vậy sẽ có được cơ thể con người, cũng không cần phải độ kiếp suốt như vậy. Họ không làm như vậy vì thứ họ lựa chọn là chính đạo tu hành.”
“Chính đạo tu hành?” Khả Nhi nhìn tôi: “Tự mình tu luyện, mai này có thể đắc đạo thành tiên á?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Người Bạch gia kiên cường chính trực, bền bỉ dẻo dai...”
Khả Nhi hít một hơi sâu, gật đầu: “Tôi hiểu rồi...”
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi mỉm cười dịu dàng: “Đêm nay cậu phải đối mặt với trận ác chiến, cần có thể lực tốt, phải ăn một chút đi.”
Khả Nhi bật cười: “Ừ!”
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi hắng giọng: “Đầu cá om bánh!”
Vừa dứt lời, món đầu cá om bánh nóng hổi bốc khói nghi ngút lập tức xuất hiện ở trên bàn, thơm nức mũi.