Đôi mắt của Khả Nhi lóe sáng: “Đ- má! Hiệu nghiệm thật này!”
Tôi bật cười: “Muốn ăn gì thì gọi món đó, không cần khách sáo.”
“Ừ ừ!” Cô ấy ngẫm nghĩ: “Tôm bề chao dầu!”
Ngay lập tức một đĩa tôm chao dầu vừa ra lò xuất hiện trên bàn, màu sắc hồng hào, nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Khả Nhi tiếp tục gọi món: “Bún thịt, tôm nõn xào, canh hải sâm!”
Ba món ăn lần lượt xuất hiện trên bàn, chúng đều vừa bắc ra khỏi nồi, nóng hổi khói bốc lên nghi ngút.
Tiếp đó, Lạc Tuyết lại mang đến hai bộ ăn cơm tinh xảo và một thùng gỗ nhỏ đựng cơm nóng hổi.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thảo nào đều muốn làm thần tiên! Có thần thông đúng là phê quá đi!”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, cầm bát đũa lên: “Ăn đi.”
Từ lúc hơn hai giờ chiều đến mười giờ mười lăm phút tối, hai vợ chồng họ Bạch đã tu luyện được gần bốn canh giờ ở trong cửu tinh tụ linh trận. Yêu nguyên của hai người họ đã nhận được sự bổ sung rất lớn. Sau khi kết thúc tu luyện, thân thể và dung mạo của họ khác hoàn toàn so với trước.
Bạch Trưởng Sinh biến thành một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tuấn tú và vóc dáng cao lớn, nhìn trông chỉ có khoảng ba mươi tuổi thôi; còn Bạch Uyển cũng trẻ ra rất nhiều, cô ấy biến thành một thiếu phụ xinh đẹp chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi tuổi thuần khiết, trong sáng.
“Bạch gia gia trở thành ông chú, cô Bạch biến thành chị gái rồi.” Khả Nhi vừa cười vừa nói: “Nhìn hai người như vậy trông xứng lắm! Như thế này mới là một đôi chứ!”
Hai người họ nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.
Tôi nhìn ấn đường của hai người họ: “Có phải nhiều năm nay sống trên nhân gian rất ít tu luyện không?”
“Đúng vậy.” Bạch Trưởng Sinh ngậm ngùi nói: “Hơn hai trăm năm nay, chúng tôi luôn sống ở Thượng Kinh, phú quý nhân gian cũng được hưởng nhiều rồi, nhưng cơ hội tu luyện lại ít.”
Ông ấy nhìn Bạch Uyển: “Ban đầu hai chúng tôi rời khỏi núi Đồng Vũ đến nhân gian, đã hứa hẹn là mỗi năm quay lại tu luyện. Mấy trăm năm đầu còn có thể làm được điều này, nhưng từ khi đến Thượng Kinh thì không quay về nữa. Lần này con gái xảy ra chuyện nên chúng tôi mới quay lại...”
“Xem ra chúng tôi đã quên đi mục tiêu ban đầu của mình rồi.” Bạch Uyển rơm rớm nước mắt: “Làm người rồi liền quyên đi gốc của bản thân mình...”
Bạch Trưởng Sinh nắm chặt lấy tay cô ấy, an ủi cô: “Uyển Nhi, em đừng như vậy, đợi khi nào Bạch Vũ không sao nữa thì chúng ta giao chuyện làm ăn ở Thượng Kinh cho nó, sau đó chúng ta rời khỏi Thượng Kinh, đến đây chuyên tâm tu luyện, không vướng vào chuyện nhân gian nữa.”
Bạch Uyển ngấn nước mắt gật đầu: “Vâng.”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi: “Thiếu gia, nhờ hết vào cậu rồi!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tôi nói: “Bậy giờ yêu khí của hai người đã đủ rồi, có thể bắt đầu cứu Bạch tiểu thư.”
“Ừ!” Bạch Uyển rất cảm kích.
“Thiếu gia, cụ thể chúng tôi phải làm như thế nào?” Bạch Trưởng Sinh hỏi.
“Tôi sẽ bày một thất tinh tỏa linh trận ở trong cửu tinh tụ linh trận.” Tôi nói: “Sau đó hai người sẽ phá phong ấn tượng đá, tôi sẽ đưa phần thần còn sót lại của Bạch Vũ phong ấn vào tỏa linh trận.”
Khả Nhi không hiểu: “Thiếu gia, thất tinh tỏa linh trận không phải là cầm cố trận sao? Nếu đã muốn bổ sung yêu nguyên cho Bạch Vũ thì tại sao lại phong ấn cô ấy lại?”
Hai vợ chồng họ Bạch cũng có thắc mắc này, nhất tề nhìn về phía tôi, đợi câu hỏi từ tôi.
“Bản thể của Bạch tiểu thư đã tàn rồi, thân thể không có cửu khiếu thì cũng không có hạ đan điền.” Tôi nói: “Tôi dùng thất tinh tỏa linh trận nhốt cô ấy lại thì có thể phòng được phần thần còn sót lại của cô ấy bị mất kiểm soát, yêu nguyên bị lọt ra ngoài, như vậy mới có thể bổ sung yêu nguyên cho cô ấy, tiếp đó giữ cho phần thần còn sót lại được ổn định.”
Tôi nhìn hại vợ chồng họ: “Sau khi phần thần đó ổn định rồi thì hai người tiếp tục ở bên trong bảo vệ cô ấy, tôi và Khả Nhi đi tìm Trần Đạo Hành, lấy lại phần thần còn sót lại và một bản thể khác của Bạch tiểu thư. Đến lúc đó lại dùng trận pháp để hợp thần, đưa hai phần thần dung hợp vào nhau, như vậy Bạch tiểu thư sẽ không sao nữa.”
Bạch Uyển gật đầu: “Tôi hiểu rồi, đa tạ thiếu gia”
Bạch Trưởng Sinh cũng hiểu ra: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, vất vả cho hai người rồi!”
“Đừng khách sao.” Tôi nói: “Nghe tôi nói hết đã.”
“Vâng!” Họ gật đầu.
“Sau khi bày xong thất tinh tỏa linh trận, hai người mở phong ấn, sau đó rồi sẽ dẫn cô ấy vào trong trận pháp.” Tôi nhìn họ: “Đợi sau khi cô ấy ổn định trong tỏa linh trận thì các vị tiến vào tỏa linh trận, tiếp tục ngồi thiền trên hai nghi vị thái cực, từng người nhổ ra yêu đan của mình, đồng thời tiếp tục dùng linh khí ở đó để tu luyện, đưa linh khí chuyển thành yêu nguyên...”
Hai người đó đều sững sờ, không khỏi nuốt nước bọt.
Yêu đan chính là nội đan của yêu, là thứ mà sức mạnh tu luyện ngàn năm của họ kết tụ mà thành, một khi rời khỏi thân mình, lỡ như xảy ra sai sót gì thì sức mạnh tu luyện của họ bị hủy hoàn toàn.
Tôi nhìn hai người họ rồi khẽ mỉm cười: “Sao vậy? Không tin tôi à?”