“Không phải, không phải.” Bạch Trưởng Sinh định thần lại, vội vàng giải thích: “Chúng tôi...không có vấn đề gì! Không có vấn đề gì hết!”
“Thiếu gia, chúng tôi tin cậu!” Bạch Uyển chân thành nói.
“Đối với các vị mà nói, yêu đan có ý nghĩa gì thì tôi rất rõ.” Tôi nói: “Các vị yên tâm, tôi không cần yêu đan của hai người , làm như vậy chỉ dề cứu Bạch tiểu thư mà thôi.”
Bạch Trưởng Sinh tỏ ra hổ thẹn: “Thiếu gia, xin cậu đừng để bụng, chúng tôi thực sự không phải không tin cậu...chỉ là vừa nãy nghe nói chúng tôi phải nhả yêu đan của mình ra, đột ngột quá nên mới...”
“Thiếu gia, chỉ cần con gái tôi không sao thì sai tôi làm gì cũng được hết.” Bạch Uyển nói: “Cậu đừng đa nghi, chúng tôi thực sự không có ý nào khác.”
“Hai người là cha mẹ ruột của Bạch Vũ, nguyên thần và yêu nguyên của cô ấy đến từ hai người.” Tôi nói: “Hai người chính là căn nguyên của cô ấy, thế nên muốn bổ sung yêu nguyên và tiếp sức cho phần thần còn sót lại của cô ấy, chỉ có thể trực tiếp hút lấy yêu nguyên trên yêu đan của các vị. Và cũng chỉ có yêu nguyên của hai người mới có thể cứu cô ấy.”
“Chúng tôi hiểu rồi.” Hai người họ nói.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Cậu hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Khả Nhi hít một hơi sâu: “Chúng ta không cần yêu đan của Bạch gia gia và cô Bạch, nhưng đám yêu xung quanh đây lại cần! Bọn chúng sẽ liều mạng để cướp, vì thế trách nhiệm của tôi rất nặng!”
Tôi gật đầu: “Trước khi việc tu luyện và bổ sung hoàn thành, bất cứ linh thể nào dám lại gần đây thì giết thẳng tay không cần nói nhiều!”
“Ừ!” Cô ấy gật đầu: “Đã rõ!”
Tôi quay người lại dặn hai vợ chồng họ Bạch: “Nếu thuận lợi, tôi sẽ hoàn thành trong sáu canh giờ, sau đó hai người bảo vệ ở đây, không được rời nửa bước. Tôi và Khả Nhi sẽ xuống núi đi tìm Trần Đạo Hành.”
“Thiếu gia, chúng tôi không thể rời đây nửa bước, vậy cậu và Khả Nhi tiểu thư xuống núi kiểu gì?” Bạch Trưởng Sinh lo lắng.
“Đến lúc đó, tôi sẽ gọi Lạc Tuyết đến, nhờ cô ấy đưa chúng tôi đến thành phố Đồng Hải.” Tôi nói: “Cô ấy có thần thông đủ mạnh, hoàn toàn có thể đưa chúng tôi xuống núi.”
Bạch Trưởng Sinh cảm thấy yên tâm: “Được!”
“Thiếu gia, để Lạc Tuyết đi cùng cậu và Khả Nhi tiểu thư đi tìm Trần Đạo Hành đi.” Bạch Uyển nói: “Có nó đi cùng thì trên đường sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“Không cần đâu.” Tôi nói: “Cô cứ để cô ấy chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe, sau khi xuống núi, tôi và Khả Nhi sẽ lái xe đi.”
“Lái xe?” Bạch Uyển không hiểu: “Dùng thần thông qua đó, không phải nhanh hơn sao?”
Bạch Trưởng Sinh liếc nhìn cô ấy: “Thiếu gia nói thế nào thì chúng ta làm thế vậy, đừng hỏi nhiều!”
Bạch Uyển hiểu ra: “Vậy tôi sẽ bảo Lạc Tuyết, để nó chuẩn bị xe.”, “Được.” Tôi nhìn đồng hồ: “Thời gian sắp đến rồi, hai người xuống núi lấy đá sỏi lên đây.”
“Được!” Bạch Trưởng Sinh gật đầu.
“Chúng tôi đi luôn đây!” Bạch Uyển nói.
Bóng người họ rẹt một cái rồi lập tức biến mất.
Tôi hít một hơi sâu rồi quay người nhìn Khả Nhi: “Tôi làm bùa cho cậu.”
“Ừ!” Khả Nhi gật đầu.
Tôi kéo lấy tay trái của cô ấy rồi tập trung tinh thần, bấm chỉ quyết làm một khinh thân phù, một phụng nhãn phù và một thần lực phù, lần lượt ấn vào cách tay trái của cô.
Thân người Khả Nhi rung lên một cái rồi thở dài một hơi.
“Cậu thử xem, có thể nhìn xuyên qua linh khí vân, nhìn rõ xung quanh không?” Tôi nói.
Cô ấy tập trung tinh thần rồi nhìn ra tứ phía, gật đầu: “Không vấn đề gì, mười mấy dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy rất rõ!”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Lúc này, hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh quay lại.
“Thiếu gia, đá để ở đâu đây?” Ông ấy hỏi.
Tôi nhìn xung quanh: “Thần công tứ chính, yêu công tứ góc, lấy trận pháp làm trung tâm, mỗi vị trí càn, cấn, khôn, tốn đặt hai trăm viên đá.”
“Được!” Hai người họ nói xong liền phân ra hành động.
Bạch Trưởng Sinh phụ trách vị trí càn và khôn, còn Bạch Uyển phụ trách cấn và tốn, chỉ một loáng đá xếp xong tám trăm viên đá cuội.
Họ quay lại bên cạnh tôi: “Thiếu gia, xếp xong rồi!”
“Ừ.” Tôi chỉ vào tượng đó: “Hai người tới đó đợi đi.”
“Được!” Bóng hai người rẹt một cái bay đến bên cạnh tượng đá Bạch Vũ, quay đầu nhìn về phía tôi, đợi mệnh lệnh tiếp theo của tôi.
Tôi mỉm cười, lệnh cho Khả Nhi quay người đi đến vị trí tốn, cầm lấy một viên đá cuội đưa cho cô ấy.
“Thiếu gia, đây....” Khả Nhi không hiểu lắm.
“Điều khí ngũ lôi tập trung lên trên viên đá cuội.” Tôi dặn cô ấy: “Sau đó ném nó ra ngoài.”
Khả Nhi tập trung tinh thần, trên tay xuất hiện một đám khí trắng, nó nhanh chóng bao trọn lấy viên đá, tiếp đó cô ấy nhướn người, cánh tay vung một cái, phù một tiếng, viên đá hóa thành một sợi màu trắng bay ra xa mười mấy dặm, bay vào trong biển mây dưới ánh trăng vằng vặc.
“Đ- má!” Mắt cô ấy lóe sáng, hưng phấn nhìn tôi: “Xa ghê í!”
“Trên người cậu có thần lực phù, đưa khí ngũ lôi lên trên đá, thì viên đá đó biến thành đạn pháo.” Tôi nói: “Sau khi đám yêu đó đến, xa thì cậu dùng đá đánh, lỡ như nó xông vào thì cậu dùng thêm phệ linh đao, độ chính xác của cú đánh của cậu chính là độ chuẩn xác của viên đá này, chắc chắn sẽ không lệch đi đâu được, công việc bảo vệ này dựa hết vào cậu đấy.”
“Ừ!” Cô ấy gật đầu thật mạnh: “Cậu yên tâm, tôi bảo đảm không lệch phát nào!”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, xoa đầu cô ấy: “Được! Vậy tôi bắt đầu bày trận đây!”