Bạch Vũ nằm trên đất, hai đôi mắt to tròn vô hồn nhìn tôi, hơi thở của cô ấy khá yếu ớt nhưng đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy một lúc rồi không biết tại sao mà luôn cảm thấy bản thân đã quên mất thứ gì đó...
Rốt cuộc là thứ gì?
Tôi quay đầu liếc nhìn Bạch Uyển một cái, vô thức đã nhìn thấy yêu đan của cô, đột nhiên hiểu ra.
Không sai! Chính là yêu đan!
Yêu đan của Bạch Vũ!
Cô ấy đã bị Trần Đạo Hành ám hại trong lúc độ kiếp, thân thể đã bị thiên lôi đánh đứt đoạn, bản thể và nguyên thần đều bị phân làm hai, bị thương rất nặng, theo lý mà nói cô ấy sớm đã biến thành tro bụi. Còn tình trạng thực tế là một bộ phận nhỏ của phần thân và phần thần của cô ấy đã bị Trần Đạo hành phong ấn rồi. Còn về phần thân còn lại và phần thần còn sót lại của chủ thể bên này chịu đau đớn vạn phần, sống cũng không được mà chết cũng không xong, hơn nữa còn không ngừng chịu đựng cơn đau bị lửa thiêu thân...
Nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện này chính là mặc dù Trần Đạo Hành khiến cho cơ thể của cô ấy đứt đoạn, nhưng lại không thể tấn công, hủy diệt được yên đan của cô ấy. Hắn ta dùng pháp thuật cướp lấy yêu đan và một phần cơ thể của cô, mang về đạo quán, phong ấn vào trong đại trận phong thủy, dùng lò đan tu luyện ngày đêm. Vì yêu đan vẫn còn, thế nên phần thần còn sót lại của cô ấy mới có thể chống cự đến bây giờ, vì yêu đan được tu luyện ngày đêm nên cô ấy mới chịu cảnh cầu sống không được, xin chết cũng chẳng xong, không ngừng chịu nỗi đau bị lửa thiêu thân.
Hiểu ra rồi!
Tôi hiểu ra hết rồi!
Tôi hít một hơi sâu rồi đứng dậy, quay người dặn hai vợ chồng họ: “Thu lại yêu đan đi.”
Hai người nghe thấy lời tôi liền lần lượt thu lại yêu đan, hít một hơi thật sâu, đám ánh sáng trên thân người từ từ biến mất.
Đám yêu xung quanh thấy không còn cơ hội cướp yêu đan nữa liền bất lực biến đi.
Cuối cùng Khả Nhi thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía chúng tôi ở bên này.
Tôi ra hiệu cô ấy có thể qua đây được rồi.
Khả Nhi gật đầu, bóng người rẹt một cái đến bên cạnh tôi, nhìn Bạch Vũ ở dưới đất, không khỏi sững sờ: “Đ-, cậu trị khỏi cho cô ấy rồi à?”
“Tôi chỉ dùng yêu nguyên để tạo lại cơ thể cho cô ấy thôi.” Tôi nói: “Bây giờ phần thần còn sót lại của cô ấy đã được kích hoạt rồi, sau khi trời sáng thì chúng ta xuống núi, đi tìm nốt phần thân và phần thần còn lại của cô ấy.”
“Ừ!” Khả Nhi hiểu ra.
Hai vợ chồng họ Bạch thu lại nguyên khí, sau đó lần lượt xuất định, mở mắt ra nhìn.
Họ nhìn nhau một cái rồi nhìn thấy Bạch Vũ ở trên đất, hai người họ thất kinh, vội vàng đứng dậy: “Bạch Vũ!”
“Đừng qua đây!” Tôi nói: “Hai người không được lại gần cô ấy, ngồi xuống.”
Bạch Trưởng Sinh kìm nén sự kích động: “Được! Được!”
Ông ấy ngồi lại vị trí cũ.
“Thiếu gia, Bạch Vũ sao rồi?” Bạch Uyển tò mò hỏi tôi.
“Phần thần còn sót lại của cô ấy đã ổn định.” Tôi nói “Hai người yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, hai người ngồi ở hai nghi vị thái cực, vừa tu luyện, vừa bảo vệ cô ấy. Tôi và Khả Nhi lập tức xuống núi đây, đi tìm Trần Đạo Hành, lấy lại phần thân và phần thần còn lại của Bạch Vũ.”
“Vâng.” Bạch Uyển ngấn nước mắt gật đầu, cảm kích nhìn tôi: “Đa tạ thiếu gia! Đa tạ thiếu gia...”
“Ngồi xuống đi.” Tôi điềm đạm nói.
Bạch Uyển lau nước mắt, ngồi lại chỗ cũ.
Tôi nhìn ấy đường của cô rồi lại nhìn sang Bạch Trưởng Sinh, không đến ba canh giờ mà sức mạnh tu luyện của hai vợ chồng đã giảm đi hơn hai trăm năm. Bạch Trưởng Sinh giảm đi hai trăm hai mươi mốt năm, Bạch Uyển giảm đi hai trăm ba mươi lăm năm, sự mất mát này không coi là lớn, sức mạnh tu luyện của họ vẫn hơn ngàn năm.
“Phần thần còn sót lại của Bạch tiểu thư tạm thời không có vấn đề gì.” Tôi nói với họ: “Trần Đạo Hành cướp đi yêu đan của cô ấy, hắn đang tu luyện ngày đêm. Tôi và Khả Nhi lập tức xuống núi, trong ba ngày, nhất định mang về được yêu đan, phần thần và phần cơ thể còn lại của Bạch tiểu thư. Hai người cứ ở trong cửu tinh tụ linh trận, vừa tu luyện, vừa bảo vệ Bạch tiểu thư, đợi chúng tôi quay lại nhé.”
Bạch Trưởng Sinh sững sờ: “Thiếu gia, ý của cậu là...”
Tôi không nói gì, lặng lẽ gật đầu.
“Yêu đan...” Bạch Uyển có chút kích động: “Sức mạnh của Bạch Vũ có thể hồi phục lại không?”
Tôi nhìn cô: “Chỉ có thể nói là có hy vọng.”
“Được! Được!” Bạch Uyển mỉm cười, nước mắt giàn giụa: “Đa tạ thiếu gia! Đa tạ thiếu gia!”
Tôi gật đầu: “Nơi này giao cho hai vị rồi.”
“Vâng!” Hai vợ chồng cảm kích gật đầu.
Tôi thở dài một hơi, quay đầu nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”
“Được!” Khả Nhi nói.
Chúng tôi đi ra khỏi thất tinh tỏa linh trận, đến bên ghế sô pha và ngồi xuống, Khả Nhi rót một cốc trà rồi đưa cho tôi.
Lúc này đã là năm rưỡi sáng rồi, trời cũng đã sắp sáng.
Tôi đón lấy cốc trà, một hơi uống hết sạch rồi đặt cốc trà xuống, hắng giọng: “Lạc Tuyết!”
Lạc Tuyết lập tức hiện ra: “Anh, em ở đây!”
Khả Nhi nhíu mày: “Cô gọi thiếu gia là gì cơ?”