“Dạ?” Lạc Tuyết sững lại: “Em...em gọi là anh!”
“Từ anh để cho cô gọi hả?” Khả Nhi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Em...” Lạc Tuyết không biết nói gì.
“Lạc Tuyết, không được vô lễ!” Bạch Uyển ở trong trận pháp nói vọng ra: “Ngô Tranh thiếu gia là ân nhân của chúng ta, con dựa vào đâu mà gọi người ta là anh? Mau nói lại!”
“Dạ? Vâng! Thưa mẹ!” Lạc Tuyết ngại ngùng, vội vàng hắng giọng, nói lại: “Thiếu gia, xin lỗi thiếu gia...”
“Không sao.” Tôi đứng dậy: “Chuẩn bị xe xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi ạ.” Lạc Tuyết nói một cách cẩn thận.
“Vậy đi thôi.” Tôi nói.
“Dạ!” Cô ấy gật đầu.
Khả Nhi đứng dậy, mỉm cười trêu ghẹo: “Tiểu nha đầu này, thông minh lắm đấy!”
“Xin lỗi Khả Nhi tiểu thư, tôi sai rồi...” Lạc Tuyết ngại ngùng mãi không thôi.
“Khả Nhi.” Tôi liếc mắt ra ý với cô ấy: “Được rồi đấy.”
Khả Nhi bĩu môi cười, hắng giọng rồi nhìn sang Lạch Tuyết: “Đừng ngây ra đó nữa, mau đưa bọn tôi xuống núi đi.”
Lạc Tuyết vâng một tiếng rồi đỏ mặt ngượng ngùng, cầm tay tôi và Khả Nhi, ngay lập tức đưa chúng tôi từ núi Đồng Vũ đến trong bãi đỗ xe của một khách sạn ở thành phố Đồng Hải.
Tôi quay đầu nhìn khách sạn ở phía sau, hỏi cô ấy: “Cô đặt phòng cho chúng tôi ở đây à?”
“Vâng.” Lạc Tuyết đỏ mặt gật đầu: “Tôi đã đặt một căn cho cậu và Khả Nhi tiểu thư, xe cũng chuẩn bị xong rồi.”
Cô ấy chỉ vào một chiếc xe địa hình Mercedes-Benz ở bên cạnh.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Xuất phát thôi.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu.
Lạc Tuyết lấy chìa khóa ra đưa cho tôi: “Thiếu gia, chị Khả Nhi, vất vả cho hai người rồi.”
“Không sao.” Tôi đón lấy chiếc chìa khóa: “Làm xong việc thì chúng tôi sẽ quay về, cô đợi ở đây đi.”
“Vâng!” Cô ấy gật đầu.
Tôi và Khả Nhi quay người đi đến trước chiếc xe và mở cửa lên xe, từ từ khởi động xe rời khỏi bãi đậu.
Lạc Tuyết nhìn theo tiễn chúng tôi đi khuất xa, thở phào một hơi.
Từ khách sạn đi ra, tôi cho xe chạy vào đường chính, rồi dặn Khả Nhi: “Bật định vị đi, đi đến Ô Sơn.”
“Được!” Khả Nhi bật định vị lên tìm được Ô Sơn, cài đặt đường đi.
Ô Sơn ở phía đông nam của Đồng Hải, cao tốc cách khoảng chín trăm cây, đi mất mười tiếng đồng hồ.
Đạo quán của Trần Đạo Hành trong núi sâu phía đông nam của thành phố Ô Sơn, tôi chuẩn bị đi đến Ô Sơn trước, nghỉ ngơi một lát, sau đó dùng khinh thân phù chạy qua đó, như vậy có thể khiến hắn mất cảnh giác, phá vỡ đại trận phong thủy với tốc độ cực nhanh như sét đánh, lấy lại yêu đan, phần thân và phần thần còn lại của Bạch Vũ.
Sau mười mấy phút, chúng tôi đi xe lên đường cao tốc, tăng tốc độ đi thẳng về phía Ô Sơn.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Khả Nhi mở hộp giữ nhiệt ở trên xe, phát hiện Lạc Tuyết đã chuẩn bị cho chúng tôi rất nhiều thức ăn nước uống nóng, cô ấy lập tức lấy ra một lon cà phê, mở ra và đưa cho tôi: “Thiếu gia!”
Tôi đón lấy, vừa lái xe vừa uống.
Cô ấy cũng tự mở một lon cho mình rồi nhấp lấy một ngụm, hiểu ra liền mỉm cười: “Tiểu nha đầu cũng chu đáo ghê.”
“Vừa nãy ở trên núi, cậu chuyện bé xé ra to rồi đấy.” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái: “Tối hôm kia cô ấy đã đến quán cà phê Tiểu Ngư cầu quẻ và gọi tiểu Quân là chị. Có lẽ vì chuyện này mà cô ấy gọi tôi là anh, chứ không phải không tôn trọng tôi.”
“Vậy cũng không được.” Khả Nhi nói: “Tiểu Vũ gọi cậu là anh, như thế cũng không sao cả, nhưng tiểu ngọc yêu này dựa vào gì chứ? Thực sự cậu nghĩ cô ta ngây thơ trong trắng? Tôi chẳng nghĩ như vậy!”
“Ồ?” Tôi bật cười: “Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
Khả Nhi khẽ uống ngụm cà phê: “Bạch Vũ chị của cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu nhìn xem, Bạch gia gia và cô Bạch đau lòng đến mức biến thành bộ dạng nào rồi? Nhưng Lạc Tuyết thì sao? Cậu có thấy cô ta có một chút nào gọi là đau lòng không?”
Tôi hiểu ra: “Hình như vậy ấy, sao tôi lại không chú ý đến những điều này nhỉ...”
“Cậu chú tâm cứu người, đương nhiên ra không chú ý đến những chuyện này rồi.” Cô ấy nói: “Cậu tưởng cô ta là một đứa con gái bé nhỏ liền coi cô ta là con nít hả, nghĩ cô ta ngây thơ trong sáng. Nhưng cậu đừng quên, cô ấy đã hơn tám trăm tuổi rồi, không phải con nít vắt mũi chưa sạch đâu.”
Tôi hít một hơi sâu: “Tôi hiểu rồi...cô ấy cố ý khiến quan hệ với tôi trở nên thân thiết, cô ta có ý đồ khác...”
“Cậu ngại nói ra ý đồ của cô ấy là gì.” Khả Nhi nhìn tôi: “Nhưng tôi biết cô ta đã tính toán hết.”
“Cô ta muốn thân thiết với cậu, sau đó nhờ cậu giúp cô ta độ kiếp tứ lôi.” Tôi nói: “Tiểu Quân đã mách cho cô ta cách, nhưng cô ta không yên tâm nên muốn cậu ở bên cô ấy, đích thân giúp cô ta độ kiếp...”
Khả Nhi vỗ đối vào đùi mình: “Cậu xem, tôi không đổ oan cho cô ta chứ?”