“Cô ta có suy nghĩ này cũng là điều bình thường.” Tôi nói: “Mặc dù kiếp tứ lôi rất nguy hiểm nhưng chỉ cần cô ấy làm theo cách mà tiểu Quân chỉ thì bình an độ kiếp là vấn đề không lớn, nhưng cô ấy cảm thấy cách này dùng ba trăm vạn để mua lấy, mà chuyện lần này của chị cô ta, cả cha mẹ cô ta lại tiên tốn hơn một trăm triệu. Cô ta cảm thấy ba trăm vạn quá rẻ mạt, trong lòng cảm thấy không yên tâm, thế nên muốn mượn cơ hội này để thân thiết với tôi. Cô ta biết với tình trạng của mình thì không thể để cho cha mẹ nuôi của mình lại tiêu tốn hơn một trăm triệu mời tôi cho cô ấy. Thế nên cô ấy hy vọng tôi có thể chủ động giúp cô ấy.”
“Thế nên, căn phòng trong khách sạn đó nhất định không chỉ đặt có một căn.” Cô ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Cô ta đã chuẩn bị xong hết rồi, phải lấy lòng cậu, chỉ cần được ngủ với cậu thì cậu sẽ rất khó có thể bỏ mặc cô ta được, tôi nói không sai chứ?”
Tôi không nói gì, đưa tay ra xoa đầu cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi rồi sà đến: “Thiếu gia, cậu muốn không?”
“Muốn cái gì?” Tôi hỏi.
“Ngủ với cô ta ấy!”
Tôi hạn hán lời: “Cậu đang nghĩ cái quái gì thế!”
“Tôi nói thật đó.” Cô ấy nhìn tôi: “Nếu như cậu muốn thì đợi khi nào chúng ta quay lại thì tôi ngủ một mình...”
“Cậu ngừng lại ngay!” Tôi ngắt lời cô ấy: “Cậu coi tôi là người gì vậy hả? Ngay cả cậu tôi còn...tôi có thể ngủ với cô ta à?”
Cô ấy ờ một tiếng rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài, cười trộm.
Tôi đỏ mặt: “Cậu cười gì vậy?”
“Không có gì...” Cô ấy cố nhịn cười rồi hắng giọng, tiếp đó hỏi tôi: “Đúng rồi, thiếu gia, Trần Đạo Hành đó lợi hại không?”
“Có thể nói là có bản lĩnh.” Tôi nói.
“Ông ta sở trường về cái gì? Phong thủy? Hay là pháp thuật?” Khả Nhi hỏi.
“Ông ta là một trong những nhân vật có tiếng tăm của phái Lôi Tiêu nam phái đạo gia.” Tôi nói: “Ông ta đã tu luyện ngũ lôi pháp gần bốn mươi năm, công lực tương đối thâm hậu. Ngoài ngũ lôi pháp ra, ông ta còn tinh thông trận pháp, bùa pháp và chú pháp của phái Lôi Tiêu, trong đó giỏi dùng thuật hoán dịch.”
“Thuật hoán dịch?” Khả Nhi không hiểu: “Đó là gì vậy?”
“Đó là một loại pháp thuật, có thể trộm long tráo phụng.” Tôi nói: “Tôi cũng chưa thực sự chứng kiến, chỉ là hồi bé nghe ông nội kể qua. Ông nói loại thuật này có thể đổi lục phủ ngũ tạng của con người mà thần không biết quỷ không hay, có thể giết chết người một cách vô hình, vô cùng lợi hại.”
“Vậy phải đối phó như thế nào?” Khả Nhi hỏi.
“Tất cả pháp thuật đều có một đạo lý.” Tôi nói: “Hiệu quả tốt hay không tốt thì phải xem cảnh giới của đối phương như thế nào so với người dùng phép. Nếu như đối phương thua xa người dùng phép thì pháp thuật đó sẽ dễ dàng có hiệu nghiệm; ngược lại, nếu như cảnh giới của đối phương cao hơn người dùng phép, hoặc xấp xỉ với người dùng phép, vậy pháp thuật đó không có tác dụng gì nữa.”
“Vậy...chúng ta so với hắn ta thì như thế nào?” Cô ấy hỏi.
Tôi mỉm cười bình thản, nhìn cô ấy: “Dựa vào Trần Đạo Hành kia thì không thể làm hại chúng ta được.”
“Như vậy hả...” Khả Nhi hiểu ra rồi hỏi tiếp: “Thiếu gia, ngũ lôi pháp mà hắn ta tu luyện và khí ngũ lôi mà tôi tu luyện có phải là một không?”
“Không.” Tôi lắc đầu: “Ngũ lôi pháp của phái Lôi Tiêu là nội công phối hợp đạo thuật, lấy bùa chú và nội khí mời lôi bộ thần binh dẫn ngũ lôi, lúc dùng đến thì cần khai đàn lập pháp, khá là phức tạp; khí ngũ lôi mà cậu tu luyện là lấy ngũ lôi trận làm gốc, uy lực lớn hơn, sử dụng thì thuận tiện hơn.”
“Vậy tu luyện tốt rồi, sức mạnh tu luyện cao rồi, cũng có thể mời lôi bộ thần binh hả?” Cô ấy hỏi.
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Cậu không cần mời thần binh gì hết, sức mạnh tu luyện của cậu cao rồi, thì tự mình có thể kiểm soát ngũ lôi...”
Mắt cô ấy bừng sáng: “Lợi hại vậy sao?”
Tôi gật đầu với cô ấy: “Đúng vậy, chăm chỉ tu luyện vào.”
Cô ấy bật cười, gật đầu thật mạnh: “Ừ! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!”
“Đợi làm xong việc này thì chúng ta bế quan.” Tôi nói: “Chỉ có tu luyện mới là cái gốc của chúng ta...”
“Ừ!” Cô ấy gật đầu: “Quay về chúng ta sẽ bế quan!”
Tôi mỉm cười: “Ừ!”
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi lái cho.” Cô ấy nói.
Tôi nhìn bảng chỉ dẫn: “Cách năm cây về phía trước có khu phục vụ, chúng ta đến đó ăn chút gì đó, rồi cậu thay lái.”
Khả Nhi gật đầu: “Được!”’
Tôi mỉm cười với cô ấy, chân đạp ga tăng tốc phóng về phía trước.
Đến khu phục vụ, chúng tôi đỗ xe xong liền đi vào trong quán ăn, gọi hai bát mì.
Ăn xong, chúng tôi nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục xuất phát.
Lên trên đường cao tốc, chúng tôi lại nói tiếp đến chuyện Trần Đạo Hành, lần này nói đến thuật hoán dịch của ông ta.
“Thứ ông ta dùng để hại Bạch Vũ chính là thuật hoán dịch.” Tôi nói.