Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55. Ném Chuột Sợ Vỡ Bình

Chương 55. Ném Chuột Sợ Vỡ Bình Chương 55. Ném Chuột Sợ Vỡ Bình

Đi ra từ biệt thự Quách gia ra, tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “À, cậu tên thật là Khả Nhi sao?”

Khả Nhi nhìn tôi, lấy thẻ căn cước từ trong túi ra: “Đây!”

Tôi nhận lấy, cô ấy thật sự tên Hàn Khả Nhi, giống như tôi, năm nay 18 tuổi, so với tôi còn nhỏ hơn 2 tháng. Lại nhìn hình cô trong căn cước, tôi không khỏi ngẩn ra, cầm căn cước so sánh với cô: “Đây… Là cậu sao?”

“Đương nhiên là tôi, có điều lúc đó tóc dài hơn thôi.” Cô nói.

Trong hình, Khả Nhi dịu dàng, thanh thuần vô cùng, là một tiểu mỹ nữ.

Tôi trả thẻ căn cước cho cô, không hiểu hỏi: “Mái tóc dài của cậu rất đẹp, tại sao phải cắt đầu nam? Còn nhuộm tím?” “Hỏi anh Phi ấy, đều là ý của anh ấy.” Cô cất thẻ căn cước đi: “Anh ấy bảo nhìn tôi ngoan quá, muốn cua tôi lại cảm thấy có lỗi, lại sợ đám bạn của anh ấy nhớ đến tôi nên để tôi giả nam, sửa phong cách. Anh ấy nói bên Thái Cổ Lầu đều là mấy tên du thủ du thực, còn có nhiều người trong ngành đi lên, bảo tôi cứ làm một cô tomboy đi. Anh ấy để tôi cắt đầu thế này, còn đào tạo tôi ăn nói thô tục, như vậy mới bảo vệ được mình.”

Tôi hết ý kiến.

Cô nhìn tôi: “Sao thế thiếu gia? Có phải kiến nghị của anh ta đều là gài tôi cả không?”

Tôi hồi thần, hắng giọng: “Cũng thể nói như vậy, có điều, tôi vẫn thấy tóc dài của cậu đẹp!” Tôi nói.

Cô suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Được!”

Tôi cười.

Đang nói, xe Huyễn Ảnh chậm rãi dừng lại, chúng tôi đến nơi.

Tôi cùng Khả Nhi xuống xe, đi về phía căn biệt thự sang trọng của đỗ gia.

Trần Siêu nhớ tới một chuyện, vội vàng xuống xe: “Thiếu gia, ngày mai xuất hành từ mấy giờ thì thuận lợi?”

Tôi nghĩ nghĩ: “5 giờ đi.”

Trần Siêu thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi đã biết.”

Tôi không để ý anh ta nữa, dẫn Khả Nhi vào Đỗ gia.

Đường Tư Giai không ngờ Khả Nhi sẽ tới, có chút bất ngờ. Tôi đem sự việt đơn giản kể lại cho chị, sau khi nghe xong, chị liền hiểu.

“Nói vậy, ngày mai các em sẽ lên đường?” Chị hỏi tôi.

“Vâng.” Tôi nhìn đồng hồ: “Cho nên chúng ta phải về sớm một chút.”

“Được.” Đường Tư Giai gật đầu: “Ăn cơm xong, chị chở hai đứa về.”

“Còn ăn cơm?” Tôi sửng sốt.

Đường Tư Giai khẽ mỉm cười: “Không thì sao? Nơi này cách thành phố không gần, không lẽ em về rồi lại nấu mì ăn?”

Tôi ngượng ngùng cười: “Vậy được, nghe chị.”

Đường Tư Giai nhìn dì giúp việc: “Làm phiền dì.”

Dì quản gia cười một tiếng: “Đường tiểu thư khách sáo rồi, tôi đã bảo phòng bếp chuẩn bị, rất nhanh sẽ mang lên.”

Lúc này, Trần Phương nói: “Đường tiểu thư, ý của Đỗ tổng là mời thiếu gia ở lại ít nhất một đêm. Nếu như tối nay mọi người về, Đỗ tổng có trách, tôi cũng không tiện…” “Bây giờ Đỗ tổng đang trên máy bay, cũng không liên lạc được.” Đường Tư Giai nói: “Cô yên tâm, ngày mai sau khi chị ấy đến nơi, tôi sẽ gọi điện giải thích.”

Trần Phương không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi, yên lặng gật đầu.

Trực giác nói cho tôi biết, Đỗ Lăng sắp xếp như vậy, có vẻ không đơn giản. Nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều, dù thế nào, hôm nay Đỗ Lăng đã giúp tôi, tương lai nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp chị.

Chịu ơn người khác, ngày sau ắt hết lòng trả lại, Ngô gia chúng tôi trước nay đều như vậy.

Lúc ăn cơm, tôi nhận được tin nhắn của ngân hàng, Quách Thần Quân đã gửi cho tôi 3 triệu.

Tay tôi run lên, đũa thiếu chút nữa thì rơi.

Đường Tư Giai nhìn tôi: “Sao thế?”

“Không sao…” Tôi cất điện thoại: “Ăn cơm thôi.”

Đối với Ngô gia mà nói, người bị hại trả bao nhiêu đều là tâm ý của đổi phương, đều là duyên phận. Đường Tư Giai cho tôi 100 ngàn, tôi nghiêm túc làm việc cho chị; Triệu thổ hào cho tôi 1 triệu, tôi cũng nghiêm túc làm việc cho anh ấy, Quách Thần Quân cho tôi 3 triệu, tôi cũng sẽ nghiêm túc như thế.

Nếu một ngày nào đó có người chỉ đưa tôi 1 nghìn, thậm chí 1 trăm tệ, tôi cũng sẽ nghiêm túc như thế làm xong việc cho họ. Người khác nhau, mệnh khác nhau, duyên phận cũng khác, cho nên phong thủy là vô giá, mọi sự tùy duyên.

Dĩ nhiên, những lời này không thể nói với Đường Tư Giai, nếu không, chị sẽ suy nghĩ nhiều.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi rời Đỗ gia.

Trở lại tiểu khu, Đường Tư Giai nói không lên nữa, để tôi và Khả Nhi nhanh về nghỉ ngơi.

Tôi đưa chìa khóa cho Khả Nhi, cho cô ấy lên nhà trước.

Tôi muốn ngồi cùng Đường Tư Giai thêm một lúc nữa.

Hai chúng tôi im lặng ngồi trong xe, nửa ngày cũng không có ai lên tiếng.

Trầm mặc một lúc, chị hỏi tôi: “Chuyện lần này, có phải rất nguy hiềm?” “Khó mà nói trước, chuyên phong thủy, biết rõ chính là không rõ, biết càng rõ rồi, biến số càng lớn.”

“Không lẽ sườn xám giấy còn lợi hại hơn ngọc khôi tiên?”

“Không giống nhau, ngọc khôi tiên không phải quỷ, không có oán khí lớn như vậy, cũng sẽ không chủ động công kích em. Sườn xám giấy không giống thế, cô ta oán khí ngất trời, sát khí rất mạnh, quan trọng là, ngọc khôi tiên chủ yếu hại anh họ chị, mà sườn xám giấy muốn làm hại, có lẽ là đứa trẻ hai tháng kia.”

Tôi nhìn chị: “Cứu người không giống với hại người, hại người không cần cân nhắc hậu quả, nhưng cứu người, lại sợ ném chuột vỡ bình, được cái này mất cái kia, cho nên sườn xám giấy và ngọc khôi tiên, khó nói được bên nào nguy hiểm hơn.”

Đường Tư Giai muốn nói lại thôi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tôi cười với chị một tiếng: “Chị không cần lo, em không sao đâu. Lần này em sẽ dùng phù giấy, cố gắng không để nhức đầu.” Chị khẽ khẽ thở dài, yên lặng gật đầu.

“Được rồi, em lên tầng đây, chị về sớm nghỉ ngơi đi.” Tôi mở cửa xuống xe.

Chị hạ kính xe, yên lặng nhìn tôi đi về phía cửa.

Trong khoảnh khắc tôi đứng ở cửa, chị gọi tôi lại: “Ngô Tranh, cậu đợi chút!”

Tôi xoay người, nhìn chị: “Sao thế?”

Chị xuống xe, đi đến bên người ôm lấy tôi.

Tim tôi đập rất nhanh, khẩn trương nuốt nước miêng.

Chị ôm tôi một hồi, buông tôi ra, cười với tôi một tiếng: “Bảo vệ bản thân thật tốt!”

Tôi gật gật đầu: “Ừm.”

Chị không nói gì nữa, xoay người lên xe, lái đi.

Bình Luận (0)
Comment