Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 56 - Chương 56. Hồ Nương Nương

Chương 56. Hồ Nương Nương Chương 56. Hồ Nương Nương

Về đến nhà, tôi tán gẫu với Khả Nhi mấy câu rồi trở về phòng ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, điện thoại di động chợt reo.

Tôi lập tức tỉnh, vuốt lên nhìn thử, là Quách Thần Quân gọi tới.

Tôi ngồi dậy: “Alo?”

“Thiếu gia, muộn thế này còn gọi điện, thật xin lỗi.” “Không sao, chị nói đi.”

“Tôi đến Ninh Châu rồi, phù cũng đã để dưới giường đứa trẻ, có điều tình hình có chút bất thường.” Cô khẩn trương nói.

“Cái gì không đúng?”

“Chó mèo ở cả khu này đều kêu liên hồi, giống như bị điên rồi vậy.” Chị vừa nói vừa bước vội vài bước: “Cậu nghe xem!” Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu của chó mèo.

Chó mèo của cả tiểu khu đều điên cuồng kêu thét, bầu không khí vô cùng đáng sợ.

“Cậu nghe thấy không?” Chị hỏi.

Tôi trầm tư một lúc, nói với chị: “Bất luận nghe được âm thanh gì, các người cũng đừng ra cửa, nếu có người gõ cửa, nhất định không được để ý tới.”

“Được!”

“Ở đó trừ chị, Cố Hiểu Đồng và đứa trẻ còn ai khác không?” “Không có ai khác, trợ lý của tôi có tới, tôi để cô ấy tới khách sạn rồi.” Chị nói.

“Vậy là được.” Tôi yên tâm: “Chỉ cần không có người ngoài thì không cần lo lắng, đừng mở cửa là được.”

Quách Thần Quân do dự: “Thiếu gia, thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao.” Tôi ngáp một cái: “Cứ như thế đi, nếu có chuyện xảy ra, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

Quách Thần Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Hộ thân phù mới vẽ xong, là lúc uy lực lớn nhất. Sườn xám giấy không dám đến gần mới nổi điên ở bên ngoài, cho nên có dị tượng chó mèo hoảng sợ kêu. Mặc dù nghe thì đáng sợ, nhưng lại đang chứng tỏ sườn xám giấy gặp chỗ khó. Chỉ cần Quách Thần Quân không mở cửa, ba người bọn họ đều sẽ không gặp nguy hiểm.

Tôi để điện thoại xuống, ngủ tiếp.

Buổi sáng hôm sau, đoàn xe Quách gia chở Quách Chính và Trần Siêu tới.

Tôi và Khả Nhi thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu nhìn, đoàn xe tổng cộng 5 chiếc xe việt dã, chiếm hết lối đi bên dưới.

Tôi chau mày, hỏi Quách Chính: “Có cần nhiều xe như vậy không?”

“Nhiều sao? “ Quách Chính nhìn đoàn xe: “Cậu và cô Khả Nhi ngồi một chiếc, tôi một chiếc, Trần Siêu một chiếc, còn lại đều là vệ sĩ, không nhiều mà…” “Đây là đi hành sự, không phải đánh nhau.” Tôi nhàn nhạt nói: “Không cần dùng nhiều vệ sĩ như vậy, đi hai xe là được.”

“A, được.” Quách Chính ra lệnh cho vệ sĩ ở sau: “Mọi người về di, Trần Siêu và Tiểu Liêu ở lại đi cùng ta!”

“Dạ, chủ tịch!” Trần Siêu nói.

Quách Chính quay lại: “Thiếu gia, cô Khả Nhi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.”

Tôi gật đầu: “Được.”

Trần Siêu đi nhanh tới chiếc xe việt dã màu đen, mở cửa xe, cung kính nói với chúng tôi: “Thiếu gia, cô Khả Nhi, mời!”

Chúng tôi lên xe, anh ta đóng cửa, tự lái chiếc xe này.

Quách Chính cùng số người còn lại cũng lên xe, đoàn xe chậm rãi tiến vào đường lớn ngoài tiều khu, chia làm hai hướng, từ hai phía lái ra khỏi tiểu khu.

Ba chiếc xe khác trở về.

Hai xe của chúng tôi nhanh chóc dọc theo đường Ngũ Hoàn, tiếp tục lên đường cao tốc, chạy thẳng về Vinh Dương.

Khả Nhi rất hưng phấn, không nhịn được sờ hết chỗ này đến chỗ khác trên xe, trên mặt dáng vẻ thích thú.

Tôi nhìn cô: “Sao thế? Xe này rất tốt à?”

“Big Ben GLS, hàng nhập khẩu, rẻ nhất cũng phải hơn 160 170 đó!” Cô nhỏ giọng nói: “Xe này, đỉnh lắm!”

“Cậu rất thích xe?” Tôi hỏi.

“Thích!” Cô nói.

Tôi không biết nói gì tiếp nữa rồi.

Đối với xe, tôi không có chút khác niệm nào.

“Sau này tôi cũng sẽ cố gắng mua một chiếc xe thế này.” Khả Nhi hưng phấn nói: “Tới lúc đó, tôi làm tài xế riêng cho cậu, cậu muốn đi đâu, tôi cũng đi với cậu!”

Tôi khẽ mỉm cười, yên lặng gật đầu.

Mười mấy ngày trước, tôi vẫn còn nhẫn nhịn chịu đói, nghèo đến độ phải mượn tiền Lý Phỉ để ăn cơm. Chỉ ngắn ngủi nửa tháng, tôi đã ngồi lên một chiếc xe thế này, mang theo cô nàng tomboy xinh đẹp ra ngoại tỉnh làm việc.

Đời người, quá thần kỳ.

Đường đi không nói chuyện nhiều, 2 giờ chiều hôm đó chúng tôi đã tới Vinh Dương.

Rời khỏi đường cao tốc, Trần Siêu nhận điện thoại, sau đó hỏi tôi: “Thiếu gia, Quách tiên sinh hỏi chúng ta tới khách sạn trước, hay trực tiếp ra mộ tổ.”

“Thời gian cấp bách, đến mộ tổ trước.” Tôi nói.

“Được.” Anh ta cầm điện thoại lên, nói với Quách Chính.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, lấy điện thoại gọi cho Quách Thần Quân: “Tình hình ở đó thế nào rồi.”

“Tối hôm qua có người gõ cửa, là phụ nữ, như bị điên vậy.” Trong lòng Quách Thần Quân vẫn còn sợ hãi: “Tôi nghe cậu, không mở cửa, cô ta náo loạn một trận rồi không động tĩnh. Sau khi trời sáng, đứa trẻ bị nôn, nhưng cũng không hộc máu, bây giờ mọi chuyện đều bình thường.”

“Tối nay sườn xám giấy có lẽ còn tới.” Tôi nói: “Sau khi trời tối, không được mở cửa, đề phòng cô ta làm hại.”

“Được!” Quách Thần Quân dừng một chút, hỏi tôi: “Thiếu gia, ngày mai cậu có thể tới Ninh Châu chứ?”

“Chúng tôi đang trên đường tới mộ tổ, xem tình hình bên này trước.” Tôi nói: “Ngày mai trước khi mặt trời lặn, chúng tôi nhất định sẽ đến.”

Quách Thần Quân thở phào nhẹ nhõm: “Được, khổ cực thiếu gia rồi, chúng tôi đợi cậu.”

Tôi ngắt điện thoại, hỏi Trần Siêu: “Còn bao xa?”

“Mộ tổ của Chủ tịch ở phía nam hồ Nương Nương.” Trần Siêu nói: “Tầm nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.”

Tôi không lên tiếng, dựa vào ghế, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Rất nhanh đã đến hồ Nương Nương.

Trần Siêu dừng xe, quay đầu lại nhìn tôi: “Thiếu gia, đến nơi rồi.”

Tôi nhìn bên ngoài, mở cửa xuống xe.

Địa thế của chỗ đậu xe rất cao, phía trước không còn đường, chỉ có thể đi bộ. Đứng ở đây có thể nhìn thấy thế đất xung quanh, mộ tổ của Quách gia nằm dưới một vùng trũng lớn.

Quách Chính đi tới, nhìn bia mộ đá xanh ở xa xa: “Thiếu gia, cậu nhìn bên kia, đó chính là mộ phần của tổ tiên tôi.”

Tôi cẩn thận nhìn một chút, chỉ thấy xung quanh mộ phần là khu đất trống trải, bốn phía một bóng cây cũng không có, chỉ có lương đình* xây hướng Đông Nam. Cách đó mấy cây số về hướng chính bắc có một cái hồ lớn, ánh mặt trời chiều rọi xuống, tựa như mặt gương gợn sóng lăn tăn.

*đình hóng mát, nghỉ chân

Khả Nhi đi đến bên cạnh tôi, tay che nắng, không hiểu hỏi tôi: “Thiếu gia, vì sao mộ tổ ở đây xung quanh trơ trọi, một chỗ dựa cũng không có?”

“Cô Khả Nhi, ông cụ tổ nhà tôi năm đó phải bỏ không ít tiền mới mua được địa thế phong thủy này đấy.” Quách Chính nói: “Từ thời Thanh đến bây giờ, chúng tôi đã bỏ không ít công sức vào đây. Trước đây tôi có tìm người tới xem, người đó nói phong thủy ở đây rất tốt, cô không thể nói bậy bạ!”

Khả Nhi bĩu môi: “Tốt hay không, thiếu gia nhà chúng tôi xem thì biết, tôi chỉ tin thiếu gia!”

Quách Chính cũng khẩn trương, vội nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu nói thử xem, phong thủy ở đây thế nào?”

“Đây chính là hồ Nương Nương?” Tôi chỉ hồ ở xa xa hỏi.

“Phải!” Quách Chính nói.

Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ, phong thủy nơi này hoàn toàn không phải trước sau trái phải dựa núi, ngược lại, vị trí này không có chỗ dựa, trước mặt còn đón sườn dốc, nơi nơi đều là tướng đại hung. Nhìn bên ngoài, phong thủy gọi đây là thế phản sát tuyệt địa, mộ tổ chôn ở đây, Quách gia ắt phải nghèo túng khốn khó, càng dễ đoạn tử tuyệt tôn.

Nhưng hiện thực hoàn toàn ngược lại, Quách Gia không những là nhà hào môn, lại luôn có con trai, hơn nữa đã qua bảy đời.

Cho nên chuyện ở đây, nhất định không đơn giản như vậy.

“Qua đó xem xem.” Tôi cẩn thận đi xuống sườn núi, dẫn bọn họ đi về hướng mộ tổ Quách Gia.

Đường nhìn vốn không xa, nhưng phải đi hơn 10 phút mới tới trước mộ phần đá xanh.

Tôi đến bên con đường mòn kế cận, ngồi xổm xuống, cảm nhận hơi đất ở đây.

Chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, cổ tay run lên, truyền đến một cơn đau nhói, nhưng lại không có cảm giác lạnh thấu xương. Rõ ràng khí đất chứa sát khí rất mạnh, âm khí bị sát khí đánh tới, gần như không có gì có thể tồn tại.

Tôi chau mày, có chút khó lý giải.

“Phản sát tuyệt địa, sát khí bốc lên… Tại sao có thể như vậy…” Tôi đứng lên, tự lẩm bẩm.

Khả Nhi đi đến bên cạnh tôi: “Thế nào rồi thiếu gia? Có gì không đúng sao?”

Tôi nhìn cô, lại quay đầu nói với Quách Chính: “Hôm nay không đi khách sạn, chúng ta qua đêm ở đây!”

Bình Luận (0)
Comment