Sớm biết được như thế này thì không lỡ mất ba ngày nay rồi.
Tôi mở mắt ra nhìn Khả Nhi một cái, vô thức bổ sung lượng lớn cho cô ấy.
Vòng lửa liệt diệm xung quanh lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, luồng bạch khí giống bạch long kia cũng hiển hiện trở lại, nó quay nhiệt tình xung quanh chúng tôi.
Khả Nhi hít một hơi sâu, vô thức ngẩng đầu, nhìn sâu vào tôi.
Đôi mắt cô ấy rất sáng, rất có tinh thần.
“Thiếu gia...” Đôi mắt cô ấy long lanh nước mắt.
“Đừng nói, tiếp tục.” Tôi khẽ nói.
“Ừm...” Cô ấy gật đầu rồi nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt chảy xuống gò má, tựa như những viên trân châu rơi xuống vạt áo trước của cô ấy.
Tôi biết một mình cô ấy khổ sở trụ được ba ngày, gần như tuyệt vọng.
Lúc này tôi đến bên cạnh cô ấy, tâm trạng cô ấy cũng khó tránh khỏi việc bị kích động.
Nhưng lúc này, cô ấy cũng không thể kích động được, tâm niệm động thì nội khí cũng động, một khi nội khí bị loạn thì sự nỗ lực trước mắt đi tong hết cả.
Khả Nhi hiểu được đạo lý này, cô ấy hít một hơi sâu rồi cố gắng tĩnh tâm lại, tiếp tục dung hợp trận pháp.
Tôi nhìn cô ấy một lúc rồi mỉm cười bình thản, tiếp tục nhập định.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua như vậy.
Rất nhanh sau đó đã đến giờ Mão.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên gương mặt của chúng tôi.
Gần như đúng lúc đó Khả Nhi cũng xuất định.
Cô ấy mở mắt, lặng lẽ nhìn tôi, không kìm được mà bật cười: “Cậu cười gì vậy?” Tôi không hiểu.
Cô ấy cố kìm nén sự kích động, nắm chặt tay tôi: “Cậu nhìn đi...”
Tôi vô thức dùng kim quang để thăm dò, không khỏi sững sờ: “Cậu dung hợp được rồi?”
“Ừm.” Cô ấy ngấn nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Bởi vì nhận được đủ sự bổ sung nội khí, thế nên tốc độ dung hợp của trận pháp trong cơ thể cô ấy trở nên nhanh chóng một cách rõ rệt. Vốn dĩ dựa vào bản thân cô ấy thì cần hai ngày mới có thể hoàn thành việc dung hợp, nhưng bây giờ chỉ mất ba canh giờ liền hoàn thành trước dự định.
Tôi ngẫm nghĩ, rồi dùng tay ấn vào huyệt đàn trung của cô ấy rồi dùng nội khí thăm dò mạch chính của cô, thì phát hiện mạch chính lưu thông, ngũ lôi trận và thần lực phù trong cơ thể cô ấy đã dung hợp một cách hoàn hảo.
“Tốt! Tốt quá rồi.” Tôi hưng phấn nhìn cô ấy: “Sau này Khả Nhi của tôi chính là thiếu nữ thần lực rồi!”
“Cảm ơn thiếu gia.” Cô ấy sà đến ôm chặt lấy tôi.
Tôi cảm thấy sắp tắc thở, xương cốt trên người suýt chút nữa thì vỡ vụn, vội vàng hét lên: “Khả Nhi! Đừng! Tôi...”
Khả Nhi sững sờ, vội buông tôi ra: “Thiếu gia, cậu sao vậy?”
Tôi thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, bất lực nhìn cô ấy một cái: “Cậu mạnh quá...suýt chút nữa ôm chết tôi rồi...”
“Tôi...tôi có dùng lực đâu.” Khả Nhi vội đỡ lấy tôi: “Thiếu gia, cậu bị thương chỗ nào rồi?”
“Không có...xương vẫn chưa gãy...” Tôi vừa thở dốc vừa nói.
“Thiếu gia, xin lỗi cậu...” Cô ấy tỏ ra rất áy náy.
Tôi bật cười, xoa đầu cô ấy: “Có gì mà xin lỗi chứ? Thứ chúng ta cần không phải kết quả này sao? Khụ khụ...có điều cậu phải thích ứng với sức mạnh của bản thân, cậu cảm thấy bản thân không dùng sức nhưng tôi không chịu được...”
Cô ấy bật cười, rồi lau nước mắt: “Vâng!”
“Thực ra những thứ này đều là kinh nghiệm.” Tôi cố gắng bình tĩnh lại, mỉm cười với cô ấy: “Về sau nếu như chị tiểu Quân của cậu cũng tu luyện, thì có thể bớt được đi đường vòng nhiều như vậy.”
“Vâng.” Khả Nhi vừa cười vừa gật đầu, tiếp đó lo lắng hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu thực sự không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi nhìn bầu trời ở bên ngoài rồi ngẫm nghĩ: “Khả Nhi, tiện thể chúng ta làm một phát cho xong đi, tôi dung hợp tụ linh trận vào trong người cậu nhé.”
“Được à?” Khả Nhi hỏi.
“Được!” Tôi rất chắc chắn: “Nếu thần lực phù không đủ nội khí thì sẽ dễ khiến cậu bị nội thương, nhân bây giờ nội khí trong cơ thể cậu đang tràn trề, chúng ta chớp lấy thời cơ, dung hợp tụ linh trận vào trong!”
“Vâng!” Khả Nhi bật cười: “Chớp thời cơ”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy một lúc, rồi hắng giọng: “Cởi áo ra...”
“Vâng.” Khả Nhi cúi đầu cởi thắt lưng, rồi cởi áo tắm ra.
Dưới ánh nắng ban mai, cô ấy tựa như một tiểu nữ thần xinh đẹp, da dẻ trắng nõn nà, đường cong gợi cảm, mái tóc dài ngang vai, trông trẻ trung mơn mởn, thuần khiết, gợi cảm...
Tôi nhìn thân người đẹp đẽ của cô ấy, không khỏi nuốt nước bọt.
Mặc dù hai chúng tôi không chỉ hôn nhau một lần, nhưng nhìn thân thể cô ấy như thế này thì là lần đầu tiên.
Khả Nhi nhìn tôi: “Sao vậy?”
Tôi bình tĩnh lại rồi hắng giọng: “Không sao, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm lại, đưa tay ra ấn vào trung đan điền của cô, điều nội khí tiến vào trong cơ thể cô, bắt đầu làm tụ linh phù.