“Em hiểu rồi...” Cô ấy gật đầu: “Thảo nào anh đưa thần lực phù dung hợp vào trong cơ thể của Khả nhi nhưng bản thân lại không làm như vậy được...”
“Anh cũng không cần làm như vậy.” Tôi nói: “Trên người anh có hóa thần linh quang và kim quang, nếu muốn dùng bùa nào thì chỉ cần động tâm niệm là được ngay, thế nên không cần thiết phải đưa bùa dung hợp vào cơ thể. Đối với anh mà nói, chỉ cần nâng cao sức mạnh tu luyện bản thân là có thể rồi.”
Cô ấy mỉm cười dịu dàng: “Vâng.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy: “Còn em thì em phải để anh suy nghĩ đã.”
“Em không thể tu luyện giống như anh hả?” Cô ấy hỏi.
“Thiên phú của chúng ta hoàn toàn khác nhau.” Tôi nói: “Anh có thể dùng như vậy, nhưng em lại không được, ví dụ An Vũ có thể giúp anh tu luyện ra hóa thần linh quang, nhưng em ấy không thể giúp em. Bởi vì hóa thần linh quang là cơ sở của thập bát tế An gia, là tinh hoa của mật thuật An gia, em ấy có thể dạy anh nhưng không thể dạy cho em.”
“Vâng, em hiểu điều này.” Cô ấy nói.
“Không có hóa thần linh quang thì em không thể làm giống anh được.” Tôi nhìn cô ấy: “Thế nên em chỉ có thể dùng cách khác.”
Tiểu Quân ngẫm nghĩ, rồi hỏi tôi: “Tu luyện nội đan sau đó tu luyện ra thần thông?”
“Con gái tu luyện nội đan thì đầu tiên phải trảm xích long.” Tôi nói: “Xích long chính là kinh nguyệt, như vậy thì em không thể sinh con cho anh nữa, vậy sao được?”
Cô ấy đỏ mặt: “Vậy còn cách khác không?”
Tôi trầm tư giây lát: “Có.”
“Cách gì vậy?” Cô ấy hỏi.
“Bây giờ không thể nói.” Tôi cầm đũa lên: “Ăn đi.”
Tiểu Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ừm!”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười rồi tiếp tục ăn mỳ.
Ăn sáng xong, chúng tôi cùng nhau thu dọn, sau đó tôi để cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.
“Anh không nghỉ ngơi à?” Cô ấy hỏi.
Tôi khẽ ôm lấy cô ấy, nhìn vào trán cô: “Tối qua anh đã ngồi thiền ba canh giờ rồi, nội khí tràn trề, không buồn ngủ một chút nào. Nếu như anh ngủ cùng với em thì anh nhất định khẽ không kiềm chế được mà làm chuyện đó với em, em đã mệt cả một đêm rồi, anh không nỡ...”
Cô ấy lưu luyến nhìn tôi, cảm động ôm lấy tôi: “Em đi ngủ một lúc, đến trưa sẽ dậy thức cùng anh.”
Tôi khẽ hôn lên gương mặt cô ấy: “Không sao, ngủ nhiều một chút.”
Cô ấy không nói gì.
Chúng tôi không kìm được mà hôn nhau say đắm.
Ngọn lửa trong cơ thể tôi bùng cháy, toàn thân nóng ran, ngay lập tức có phản ứng mạnh mẽ.
Tiểu Quân cảm nhận được, cô ấy có chút do dự...
Tôi cố kìm nén sự kích động mạnh trong lòng mà lưu luyến buông cô ấy ra, hít một hơi thật sâu, mỉm cười với cô: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Cô ấy nhìn tôi sâu xa, ôm lấy tôi một cái rồi quay người đi lên lầu.
Tôi nhìn bóng dáng xinh đẹp đó rồi trút một hơi dài, quay người đến phòng khách, lấy một quyển sách lịch sử ở trên kệ sách xuống, nằm lên ghế sô pha đọc.
Quân tiểu thư thích đọc sách, không chỉ trên lầu có phòng sách mà trong phòng khách cũng đặt một kệ sách, để mấy chục cuốn ở đó. Quyển mà tôi lấy là quyển sách lịch sử, bên trên ghi là lịch sử của triều Thanh, tôi xem một lúc, tâm tĩnh lại rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài sắc trời tối sầm lại.
Tôi đặt sách xuống rồi đứng dậy đi đến trước cửa sổ quan sát, thấy bầu trời âm u rất đáng sợ, hình như sắp mưa rồi.
Tôi lập tức đóng cửa sổ lại, chuẩn bị quay lại sô pha để đọc sách tiếp.
Giây phút quay người lại tôi bỗng nhiên cảm nhận được một luồng âm khí khe khẽ.
Âm khí này ẩn mình rất kỹ, người bình thường khó mà phá giác được, nhưng tôi lại cực nhạy cảm với hơi khí, thế nên nó vẫn bị tôi phát hiện.
Tôi sững lại một hai giây, lập tức thấy vô cùng kinh ngạc, kim quang trên người lóe lên, lập tức lên trên lầu rồi xông vào phòng ngủ của tiểu Quân.
Hắc Phong đứng ở bên cạnh giường của tiểu Quân, đang định ra tay với tiểu Quân thì thấy tôi xông vào, hắn ta cười lạnh rồi hóa thành khí đen, phù một tiếng rồi biến mất.
Tiểu Quân nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Sao thế?”
Tôi tĩnh tâm lại, rồi ngồi xuống cạnh cô, ôm chầm lấy cô: “Không sao...”
Tiểu Quân không ngốc, cô ấy vừa nhìn thấy liền thấy sắc mặt tôi có gì sai sai, vội hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vừa nãy tên quỷ sai đó lại đến.” Tôi nói: “Nếu không phải anh kịp thời lên đây thì hắn ta đã ra tay với em rồi.”
“Ra tay với em?” Tiểu Quân nhíu mày: “Hắn ta muốn làm gì vậy?”
“Hắn ta không dám động vào anh, thế nên muốn ra tay với em.” Tôi cười lạnh: “Sau chuyện lần trước, anh nghĩ hắn ta sẽ không dám đến nữa, vốn nghĩ cho qua luôn. Nhưng không ngờ hắn không những không ghi nhớ bài học lần trước, lại còn càng không biết điều!”
Tôi nhìn tiểu Quân: “Anh không bế quan nữa, đợi sau khi Khả Nhi xuất định thì anh đi tìm An Vũ!”