“Ngô Tranh thiếu gia!” Hắn ta nghiêm giọng: “Ta là người của minh giới, nếu như cậu giết ta ở đây thì minh giới sẽ không nhắm mắt làm ngơ với cậu đâu! Lẽ nào câu muốn đối đầu với minh giới sao?”
Tôi lẳng lặng nhìn hắn ta, vung tay một cái, ngũ lôi phù hóa thành kim quang lập tức xuyên qua vai hắn ta.
Hắn ta đau đớn rên lên ư ử, ôm lấy vai lùi lại mấy bước, nghiến răng nhìn tôi: “Được! Ngươi động thủ! Vậy ngươi cứ đợi đấy! Chuyện này coi như đã quyết định như vậy rồi!”
“Lần trước ngươi đến quấy phá ta, ta vốn dĩ không muốn tính toán với ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều như thế này, lại dám uy hiếp bạn gái của ta, ta không thể giữ ngươi được!” Tôi nhìn chằm chằm hắn ta: “Đây là nhà của bạn gái ta, nên ta không muốn giết quỷ ở đây. Bây giờ ngươi cút ngay cho ta, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi, tính sổ với ngươi!”
“Được! Được!” Hắn hằn học nhìn tôi: “Ngươi cứ đợi đấy! Có ngon thì ngươi cứ tới!”
Nói xong, hắn hóa thành khí đen, phù một cái rồi biến mất.
Tôi cười khinh bỉ, nằm lên trên sô pha, tiếp tục đọc sách.
...
Trời tối, tiểu Quân tỉnh lại.
Cô ấy đi rửa mặt rồi xuống lầu đi đến phòng khách xem, tôi đã làm xong bữa tối.
Tôi thấy cô ấy bước đến liền mỉm cười với cô: “Tỉnh rồi hả? Có đói không?”
“Có.” Cô ấy đến bên cạnh tôi: “Quỷ sai đó không đến quấy rối nữa chứ?”
“Không có.” Tôi cầm giấy lau tay rồi ôm cô ấy vào lòng, chân thành nhìn cô ấy: “Khả Nhi sắp xuất định rồi, chút nữa hai người ăn cơm đi, anh đi tìm An Vũ.”
“Anh không ăn à?” Cô ấy hỏi.
“Anh không đói.” Tôi nói: “Chuyện này phải tranh thủ thời gian, để lâu thì đêm dài lắm mộng.”
“Ngô Tranh...” Cô ấy rất đau lòng.
“Yên tâm.” Tôi mỉm cười bình thản: “Anh sẽ xử lý được mà, sẽ không xé to chuyện này ra đâu.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi lặng lẽ gật đầu: “Vâng.”
“Anh không bế quan nữa, nhưng Khả Nhi không thể bỏ giữa chừng được.” Tôi nhìn cô ấy: “Chuyện này đừng nói cho cậu ấy biết, cho cậu ấy đỡ lo lắng. Chuyến này anh đi có thể mất mấy ngày mới quay lại được, em đừng lo cho anh, chăm sóc tốt bản thân, đợi anh làm việc xong sẽ quay lại, rồi tu luyện sau.”
“Vâng.” Cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Anh cũng phải chăm sóc tốt bản thân đấy, không cần lo cho em.”
Tôi gật đầu: “Thời gian cũng đến rồi, chúng ta đi xem Khả Nhi thế nào đi.”
“Được.” Cô ấy nói.
Tôi buông cô ấy ra rồi kéo lấy tay cô ấy quay người đi lên lầu, mở cửa phòng khách ra.
Khả Nhi vẫn ngồi thiền, lửa liệt diệm trên người cô ấy mạnh mẽ rõ rệt, dường như hình thành một bức tường liệt diệm, bạch khí quay quanh cô ấy cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều, càng giống hình dáng một con rồng.
Tiểu Quân nhìn thấy cảnh tượng này thì đôi mắt bừng sáng, nhìn sang tôi: “Khả Nhi thành công rồi?”
Tôi thở dài một hơi, vui vẻ mỉm cười, gật đầu.
Tiểu Quân ngậm ngùi mãi không thôi, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
Tôi đi đến trước mặt Khả Nhi, quan sát ấn đường cô ấy một lát rồi khẽ mỉm cười: “Đồ xấu xa, được rồi đấy, xuất định đi.”
Vòng tròn lửa liệt diệm từ từ biến mất.
Bạch khí mạnh mẽ hóa thành một thứ ánh sáng dịu dàng quay về người cô ấy.
Tiếp đó, cô ấy hít một hơi sâu, từ từ mở mắt ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ấy, Khả Nhi của bây giờ đã hoàn toàn lột xác rồi.
Cô ấy nhìn tôi, rồi hỏi tiểu Quân: “Chị tiểu Quân, bây giờ đã là giờ Thân rồi ạ?”
“Ừm!” Tiểu Quân mỉm cười: “Đến giờ Thân rồi.”
“Vâng.” Khả Nhi mỉm cười với cô ấy, tiếp đó hỏi tôi: “Thiếu gia, tôi được chưa?”
“Được rồi.” Tôi nói: “Có điều tiếp theo, mỗi ngày cậu đều phải ngồi thiền, tiếp tục dùng tâm pháp mà tôi đã dạy cậu để củng cố thêm trận pháp trên người. Hai canh giờ mỗi ngày, kiên trì khoảng năm mươi ngày là hoàn hảo rồi.”
“Vậy nếu như tôi không ngồi thiền thì có thể kiên trì được mấy ngày?” Cô ấy hỏi tôi.
“Trong ba ngày thì sẽ không có chuyện gì nhưng sau ba ngày thì trận pháp sẽ không ổn định.” Tôi nói.
“Đủ dùng rồi.” Khả Nhi bật cười, rồi đứng dậy: “Thiếu gia, chúng ta đi đánh quỷ sai đi!”
Hai chúng tôi đều sững sờ: “Cậu...”
“Mặc dù tôi vẫn luôn ngồi thiền nhưng cuộc đối thoại lúc sáng của cậu và Hắc Phong đó tôi đã nghe được hết rồi, cũng nhìn thấy hết rồi.” Khả Nhi nói: “Thiếu gia, tôi đi với cậu!”
“Không được.” Tôi lắc đầu: “Bây giờ cậu không được phân tâm, không thể bỏ cuộc giữa chừng được.”
“Đây đâu phải bỏ cuộc giữa chừng.” Cô ấy nói: “Cậu nói rồi mà, trong ba ngày sẽ không sao cả.”
“Vậy cũng không được!” Thái độ tôi rất kiên quyết: “Cần yên tâm tu luyện đi, chuyện này để tôi và An Vũ xử lý.”
“Nhưng mà...” Cô ấy muốn nói.
“Quyết định như vậy đi!” Tôi nói.
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được! Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ chị tiểu Quân!”
“Ừ.” Tôi bật cười: “Như vậy mới đúng chứ!”