An Vũ đỏ mặt: “Anh Ngô Tranh...”
Tôi ôm lấy vai cô ấy: “Chuyện này làm như vậy đi, đầu tiên em viết bài cho minh giới để họ biết chuyện này. Sau đó em dùng u oanh chi tế giúp anh tìm được Hắc Phong, chuyện còn lại thì để anh!”
“Thông báo xong cho minh giới là chúng ta động thủ luôn hả?” Cô ấy nhìn tôi.
“Đúng!”
Cô ấy ngẫm nghĩ: “Thôi không gửi bài cho minh giới nữa, chúng ta mời quỷ sứ đến đi, gặp mặt rồi nói chuyện luôn với anh ta.”
“Mời quỷ sứ đến?” Tôi sững sờ: “Mời thế nào?”
Cô ấy kéo lấy tay tôi: “Đi xuống lầu đi!”
Chúng tôi đi ra khỏi phòng làm việc, đến dưới lầu, cô ấy tìm cho tôi một vị trí gần cửa sổ, bảo tôi xuống trước.
“Anh ngồi đợi một lúc.” Cô ấy nói nhỏ.
“Được!” Tôi gật đầu.
Cô ấy quay người đi đến trước mặt tượng thần của nữ thần minh giới đó, tập trung tinh thần, trong đôi mắt hiện ra thứ ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, bấm chỉ quyết, miệng lẩm bẩm niệm.
Trên tượng nữ thần hộ pháp lập tức hiện ra một lớp khí đen nhàn nhạt, dường như nữ thần minh giới nghe được lời cầu nguyện của cô ấy, và bắt đầu đối thoại với cô.
Thời gian cả quá trình đối thoại không dài, chỉ mất mười mấy giây, sau đó khí đen trên tượng thần biến mất.
An Vũ nhắm mắt lại rồi trút một hơi dài, quay người bước đến, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Nói chuyện xong rồi.” Cô ấy nói nhỏ: “Quỷ sứ lập tức tới ngay.”
“Em nói như thế nào với nữ thần thế?” Tôi hỏi.
“Em nói xin cô ấy giúp em hẹn quỷ sứ gặp mặt nói chuyện.” Cô ấy nói: “Sau đó cô ấy đồng ý rồi, nói là chút nữa quỷ sứ sẽ đến thôi, như vậy đấy.”
“Ừ.” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Được, vậy chúng ta kiên nhẫn chờ đợi vậy.”
An Vũ liếc nhìn ra bên ngoài, hạ giọng: “Anh ta đến rồi....”
Tôi quay đầu nhìn thì thấy có một nam thanh niên từ ngoài bước đến.
Trông anh ta khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trên người mặc quần áo thoải mái màu trắng, nét mặt thanh tú, vô cùng tao nhã. Anh ra bước đến cửa, rồi ngẩng đầu lên nhìn, xác định địa điểm không sai rồi đẩy cửa bước vào, đến trước mặt chúng tôi, bình thản ngồi xuống.
An Vũ cung tay với anh ta: “Quỷ sứ đại nhân, tôi là An Vũ!”
Tôi cũng cung tay: “Tôi là Ngô Tranh!”
Quỷ sứ nhìn hai chúng tôi rồi cung tay đáp lễ: “Ngô thiếu gia, An tiểu thư, ta là quỷ sứ.”
Anh ta nói rất chân thành, kính cẩn.
“Là như thế này, chúng tôi mời ngài đến đây là muốn nói chuyện Hắc Phong với ngài.” An Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Ờ...” Quỷ sử hắng giọng: “Không cần nói nữa, ta đã biết rồi. Thằng cha Hắc Phong đó nên chết từ lâu rồi, lần này hắn đắc tội Ngô Tranh thiếu gia và An Vũ tiểu thư, chút nữa ta sẽ đi giết chết hắn!”
“Quỷ sứ đại nhân, chúng tôi không dám làm phiền ngài.” An Vũ nói: “Chúng tôi muốn tự ra tay.”
“Tự ra tay?” Quỷ sứ nhíu mày rồi nhìn sang tôi: “Có cần thiết như vậy không?”
“Có.” Tôi điềm đạm nói.
“Ờ...” Quỷ sứ ngẫm nghĩ: “Vậy được, ta có thể để cô cậu tự mình động thủ, có điều hai người phải đồng ý với hai điều kiện của ta.”
“Vâng, ngài cứ nói.” Hai chúng tôi đồng thanh.
“Thứ nhất, bây giờ Hắc Phong vẫn là quỷ sai của minh giới, ta giết hắn coi là chấp hành luật lệ một cách công bằng, còn cô cậu muốn giết hắn thì chuyện này lại khác.” Anh ta nói: “Thế nên cô cậu phải đợi đầu tiên hắn bị tước mất chức vụ, sau đó mới được động thủ, như vậy thì cô cậu là thù riêng, minh giới không thể can dự vào.”
“Vậy bao giờ ngài mới bãi chức hắn?” An Vũ hỏi.
“Sau nửa canh giờ.” Quỷ sứ nói: “Bây giờ hắn đang câu hồn của một đại tham quan, đợi hắn làm xong việc thì ta sẽ bãi chức hắn. Đến giờ Dậu thì cô cậu có thể đi giết hắn. Có điều hắn đã làm quỷ sai ở Thượng Kinh mấy trăm năm rồi, chắc chắn có đảng phái, một khi ta bãi chức hắn thì hắn liền hiểu minh giới không cần hắn nữa. Lúc đó, hắn nhất định kêu gọi đẳng phái của mình huyết chiến đến cùng với cô cậu. Đến lúc đó minh giới sẽ ở giữa, không can dự, cũng sẽ không giúp bất cứ bên nào.”
“Đã hiểu!” Tôi gật đầu: “Vậy điều kiện thứ hai là gì?”
“Mấy năm nay ta không giết hắn, thực ra là vì thuộc hạ của ta thiếu, không có ai có thể thay thế hắn.” Quỷ sứ nói: “Thế nên cô cậu muốn giết hắn thì nhất định phải giúp ta tìm một người thay thế hắn.”
“Chuyện này...” An Vũ nhíu mày: “Người ngài cần thì chúng tôi sao mà quyết được?”
“Ta đã nhắm được một người.” Quỷ sứ nói: “Cách đây năm mươi năm người này đã tu thành quỷ tiên, nhưng vẫn không chịu hiến sức cho minh giới. Bây giờ con cháu ông ta đã gặp rắc rối, có hoạ diệt tộc. Ông ta thân là quỷ tiên, không thể trực tiếp can dự vào thế nên có đến cầu xin ta, nhưng ta thân là quỷ sứ, cũng không thể can dự vào chuyện nhà ông ta được, thế nên chuyện này ta không thể giúp ông ta được, nhưng ta không giúp được hắn thì hắn sẽ không vui vẻ thành tâm hiến sức cho ta được, ông ta không hiến sức cho ta thì cô cậu giết Hắc Phong rồi thì đám quỷ sai này ở Thượng Kinh không có ai quản nữa.”