“Vậy ý của ngài là?” An Vũ cố ý hỏi.
Quỷ sứ nhìn tôi: “Chuyện này ta không làm được, nhưng Ngô Tranh thiếu gia thì có thể. Cô cậu đồng ý với ta giúp ông ấy, cứu con cháu ông ấy thì ta sẽ đồng ý cho cô cậu, để cô cậu giết Hắc Phong.”
An Vũ nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, anh thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề!” Tôi không nghĩ ngợi gì: “Tôi đồng ý với ngài!”
“Được.” Quỷ sứ cảm thấy yên tâm: “Sau nửa canh giờ, ta sẽ bãi chức Hắc Phong, để người đó tiếp quản chức vụ của hắn. Hắc Phong đó, cô cậu muốn xử lý thế nào thì tùy, đợi sau khi cô cậu giết được Hắc Phong đó rồi thì ta sẽ để người đó đến. Cô cậu cứ làm theo quy tắc, nên lấy bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu.”
“Vâng!” Tôi gật đầu.
“Ngô Tranh thiếu gia khách sáo rồi.” Quỷ sứ đứng dậy: “Vậy quyết định như vậy, ta đi trước đây.”
“Vâng.” Chúng tôi cũng đứng dậy: “Đa tạ quỷ sứ đại nhân!”
“Khách khí rồi.” Quỷ sứ nói xong liền quay người bước đi.
Hai chúng nhìn tiễn anh ra đi khỏi cửa quán rồi ngồi xuống.
“Chuyện này làm xong rồi.” Tôi nhìn An Vũ: “Chúng ta đợi một tiếng nữa, sau đó em giúp anh tìm được Hắc Phong, chuyện còn lại để anh làm!”
“Không, em đi cùng anh.” Cô ấy nói: “Hắc Phong giao cho anh, còn bè phái của hắn thì để cho em đối phó.”
Tôi ngẫm nghĩ: “Được!”
“Dùng u oanh chi tế cần có hơi khí của Hắc Phong.” Cô ấy nói: “Anh Ngô Tranh, ngày hôm đó hắn muốn cướp thần quang của anh, vậy hắn chạm vào anh chưa?”
“Chưa.” Tôi lắc đầu: “Hắn chưa động vào thì tay hắn đã bị thiêu đốt rồi.”
“Nếu như vậy thì không thể dùng u oanh chi tế rồi.” Cô ấy nhìn tôi: “Đến lúc đó để chị tiểu Quân gieo quẻ đi.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không, để tự anh làm.”
“Vậy cũng được.” Cô ấy gật đầu: “Hắc Phong biết không chạy được nên hắn sẽ kêu đám ác quỷ chọn một nơi đợi chúng ta đến. Chỉ cần có thể bói được ra vị trí đại khái thì chúng ta lái xe qua đó, sau khi đến gần thì cũng có thể tìm được bọn chúng rồi.”
“Ừ.”Tôi đồng ý: “Hắc Phong biết ẩn giấu hơi khí, nhưng đám a dua kia của hắn lại không làm được. Nhiều ác quỷ tụ tập lại với nhau thì nhất định âm khí xung thiên, muốn trốn cũng không trốn được.”
Cô ấy hiểu ra liền bật cười: “Làm như vậy đi!”
Tôi cũng bật cười, rồi nhìn đồng hồ, hỏi cô ấy: “Em ăn tối chưa đấy?”
“Chưa anh.” Cô ấy nói: “Anh thì sao?”
“Anh cũng chưa ăn.” Tôi nói: “Đi, đi ăn mỳ với anh đi.”
“Vâng!” Cô ấy gật đầu.
Chúng tôi đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê Tiểu Ngư, đến quán mỳ Tây Bắc cách đó không xa, gọi hai bát mỳ thịt thái, ba cái bánh kẹp thịt.
Lúc ăn thì tôi bỗng nhớ ra một chuyện liền hỏi cô ấy: “Ai ya, em có cảm thấy quỷ sứ kia hình như rất khách khí với chúng ta không?”
“Có.” Cô ấy nói: “Vô cùng khách khí.”
“Nữ thần minh giới đó là thần hộ pháp của em.” Tôi nói: “Anh ta khách khí với em thì điều này không có gì là kỳ quái cả. Nhưng anh thì sao? Anh đâu có thế lực đứng sau gì đâu, sao anh ta lại khách khí với anh thế?”
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi hỏi tôi: “Anh nghĩ thế nào?”
“Anh bắt đầu cảm thấy bản thân đã được hưởng ánh hào quang của em rồi đấy, có lẽ anh ta nể mặt em nên mới có thái độ đó với anh.” Tôi nói: “Nhưng bình tĩnh lại suy ngẫm thì lại cảm thấy có gì đó không đúng...nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì anh cũng không nói ra được...”
“Em cảm thấy có thể là có liên quan đến các ông của chúng ta.” Cô ấy nói: “Ông nội em đã từng nói với em là ông có rất nhiều bạn ở minh giới, trong đó có một người chính là quỷ sứ. Anh nghĩ mà xem, ông nội em quen biết anh ta, nói không chừng Tứ gia gia cũng quen anh ta, nhưng vì anh ta và các ông của chúng ta là bạn thế nên mới khách khí như vậy.”
“Chắc không?” Tôi nhìn cô ấy.
“Em nghĩ rất có thể.” Cô ấy buông đũa xuống rồi lại phân tích cho tôi: “Anh nghĩ đi, ông nội của chúng ta năm đó đều là nhân vật rất giỏi trong giới phong thủy, nhất định họ đã từng làm rất nhiều chuyện lớn kinh thiên động địa. Thế nên linh giới nhắc đến mấy người anh em họ nhất định sẽ nể mặt. Mặc dù bây giờ họ đã quy tiên rồi, nhưng sức mạnh tu luyện và cảnh giới của họ đến nay có lẽ vẫn có địa vị ở linh giới. Quỷ sứ nể mặt chúng ta, khách khí với chúng ta, có lẽ là nể mặt những người ông của chúng ta đó, em thấy điều này không kỳ quái gì cả.”
“Có lý.” Tôi gật đầu: “Có lẽ vì nguyên nhân này.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Cô ấy nhìn tôi: “Chút nữa phải đi làm việc rồi, ăn đi nào.”
“Được!” Tôi cầm chiếc bánh kẹp thịt lên rồi ăn ngấu nghiến.
An Vũ dịu dàng nhìn tôi, mỉm cười bình thản, tiếp tục ăn mỳ.