Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 568 - Chương 568.

Chương 568. - Chương 568. -

“Tiểu mỹ nhân xinh đẹp quá ha!” Tên to con đó giễu cợt: “Em nói xem tên tiểu tử Ngô Tranh kiếp trước tích bao nhiêu đức rồi? Mẹ nó, nói ra thì thực sự có phúc...tiểu cô nương, em cứ đợi đó, đám anh đây xử lý xong Ngô Tranh sẽ ra chơi với em, đảm bảo khiến em...”

Chưa nói dứt câu, tôi lập tức xông đến trước mặt hắn, một cước đá hắn đá trúng đũng quần hắn ta.

Hắn ta kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, bị đá lăn ra sau mấy chục mét, hắn ôm đũng quần, đau đớn kêu thảm không ngừng, lăn lộn dữ dội.

Đám côn đồ khác đều đứng ngây ngốc ra đó.

Bọn chúng lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng thấy thân pháp nhanh như vậy, trong giây lát vẫn chưa phản ứng lại, đều đứng ngây ra đó.

Với sự chú ý của chúng, tôi không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng gì liền đi đến bên cạnh tên mập đít đó, dơ cánh tay lên vả liền hơn hai mươi cái vào mồm hắn.

Tên bự con đó bị tôi vả cho mồm miệng be bét máu, kêu lên thảm thiết mấy tiếng rồi bất động.

Tôi bôi máu lên trên mặt hắn, quay người nhìn đám côn đồ ở trong trận pháp.

Đám côn đồ đều thất kinh.

Lúc này, trên đỉnh tòa nhà có một lão già hét lớn: “Đứng đực ra đó làm gì? Hất máu vào nó đi, mau dùng máu hất vào nó đi!”

Đám côn đồ lập tức hoàn hồn lại, vung con dao và túi máu lên, ào ào hét về phía tôi.

Tôi hét lên một tiếng giận dữ, bóng người rẹt một cái, xông về phía bọn chúng, dùng cả tay lẫn chân, dùng cách bắt tóm mà ông nội dạy tôi, dùng sức mạnh cơ bắp và xương để hạ gục chúng.

Trong nháy mắt, trong trạm biến thế không ngừng phát ra tiếng kêu la thảm thiết, đám côn đồ đó, đứa nào đứa nấy đều gẫy chân gẫy tay, dao văng hết trên đất, túi máu cũng rách toạc ra, khiến cho nền nhà toàn là máu, trên người chúng cũng dính máu đó. Lúc này đám ác quỷ vốn trốn ở dưới đất cũng bị ảnh hưởng thế nên bị dính âm huyết, có đứa hồn bay phách tán, có đứa chạy toán loạn tứ phía, lập tức khí đen ở trong vườn ngùn ngụt biến thành một đám khí đen.

Tôi mặc kệ đám ác quỷ đó, An Vũ sẽ xử lý bọn chúng, còn mục tiêu của tôi chúng là đám côn đồ này!

Bóng người tôi như một con ma, thấy đứa nào đánh đứa đấy, đánh một đứa thì ngã một đứa, ra tay rất tàn bạo, không có chút nể nang gì.

Đám côn đồ trong vườn bị đánh cho khóc cha khóc mẹ, lão già ở trên lầu sợ vãi linh hồn, thấy tình hình không ổn, cũng không rảnh mà đứng chỉ huy nữa. Thân hình loáng một cái, rồi biến mất không thấy nữa.

Tôi tiếp tục xông lên giết đám cô đồ, đứa nào đứa nấy ngã chổng ngửa, rất nhanh sau đó đã đánh gần hết.

Động tác của An Vũ cũng rất nhanh, trong mắt cô ấy hiện lên thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt, hai bàn tay tách ra, hỏa diệm chi linh mạnh mẽ như phượng hoàng sải cánh, nhanh chóng thiêu đốt đám ác quỷ trong vườn thành người lửa.

Đám ác quỷ kêu gào thảm thiết, không ngừng tan thành tro bụi. Âm khí trong vườn cũng rất nhanh tan biến, rồi dần không thấy đâu nữa.

Còn lúc này, tôi cũng chặt đứt một cánh tay của một tên côn đồ cuối cùng, hắn ngã lăn lê như một con chó. Mặt hắn đập vào chiếc túi máu mà hắn cầm, toạc một tiếng, túi máu bị vỡ, khiến cho mặt hắn toàn là máu, hắn bò lên trên nền nhà, kêu gào thê thảm.

Trận chiến lập tức kết thúc, thân người tôi rẹt một cái, lùi ra xa rồi đứng lại, nhìn đám côn đồ trong bể máu, cười lạnh: “Âm huyết trận à? Ha ha...”

An Vũ cũng rảo bước đến chỗ tôi, kéo lấy tay tôi rồi nhìn một lượt: “Anh Ngô Tranh, anh chưa chạm vào thứ máu đó chứ? Hả?”

“Không có.” Tôi mỉm cười với cô ấy:”Yên tâm đi.”

Cô ấy quan sát kỹ một lượt rồi phát hiện ngoài máu của tên to con kia dính ở trên tay tôi ra thì cả người không bị dính một giọt máu nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đã nói không bị dính rồi mà?” Tôi cười: “Bây giờ tin chưa?”

“Ừm.” Cô ấy gật đầu rồi nhìn tòa nhà nhỏ kia: “Còn lại Hắc Phong và thầy phong thủy kia.”

“Đi!” Tôi nói.

“Vâng!” Cô ấy gật đầu.

Chúng tôi lướt qua đám côn đồ ở dưới đất, rồi đến trước toà nhà nhỏ kia, vừa bước vào cửa thì thấy lão già kia lão lảo đảo chạy ra, quỳ phịch xuống cầu xin chúng tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, An Vũ tiểu thư! Tôi là bị ép mà thôi, cô cậu đừng giết tôi, đừng giết tôi mà, tôi cầu xin cô cậu, tôi...a!...”

Đôi mắt ông ta biến tròn xoe, miệng ngoác rộng, hai tay tự bóp chặt lấy cổ mình: “Hắc Phong...Hắc Phong...ngươi...ngươi...”

Chưa nói xong thì ông ta ặc một tiếng bóp gãy cổ mình, phịch một tiếng ngã lăn ra đất, tắc thở.

Tôi nhíu mày, hét giận dữ vào trong cửa: “Hắc Phong! Ngươi ra đây!”

Hắc Phong từ từ bước ra cửa, mặt mày u uất nhìn chúng tôi rồi quỳ xuống trước chúng tôi.

“Thiếu gia, tôi biết sai rồi...” Hắc ta cúi đầu: “Xin đừng giết tôi. Tôi nguyện làm đầy tớ cho cậu, vì cậu có thể giết bất cứ kẻ nào ở nhân gian dám đối đầu với cậu! Xin thiếu gia nể mặt quỷ sứ đại nhân mà cho tôi một cơ hội...”

Tôi không nói gì mà cười lạnh.

Bình Luận (0)
Comment