"Tính tình thiếu gia đơn thuần, lương thiện, ra ngoài làm việc khó tránh khỏi gặp kẻ xấu." Hắc Phong không bận tâm đến nụ cười lạnh của tôi, tiếp tục nói: "Đối phó những người này, thiếu gia đương nhiên không thể tự mình ra tay, nhưng nếu như thiếu gia nhận tôi làm đầy tớ, thì tôi có thể làm những chuyện đó! Xin thiếu gia hãy cho tôi cơ hội, tôi nhất định…"
Tôi vung tay một cái,ngũ lôi phù hóa thành một luồng kim quang lập tức xuyên qua ấn đường của hắn.
Hắc Phong lập tức im bặt, hắn ta sững sờ nhìn tôi, vẻ mặt không cam chịu, tiếp đó hóa thành khí đen, phù một tiếng rồi biến mất.
"Đ- má, lắm mồm vãi!" Tôi nhìn sang An Vũ: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." An Vũ gật đầu.
Hai chúng tôi đi qua đám côn đồ đang nằm la liệt trên mặt đất, rồi đi khỏi khu vườn.
Chuyện ở đây đã làm xong, bây giờ nên quay về gặp người mà quỷ sứ nhắc đến.
Hơn chín giờ tối, chúng tôi quay về đến quán cà phê Tiểu Ngư.
Người đó đã tới rồi.
Sau khi bước vào cửa, một nữ phục vụ trẻ rảo bước đến, rồi nói nhỏ với chúng tôi: "An tiểu thư, Ngô Tranh thiếu gia, ông già bên đó nói là có bạn giới thiệu đến đây, ông ấy đã đợi cô cậu rất lâu rồi."
Tôi quay đầu nhìn thì thấy ở phía góc quán có một người đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi, mặc quần áo Tôn Trung Sơn, đầu tóc chải gọn gàng, trông tinh thần vô cùng phấn chấn.
Ông ấy tôi nhìn ông ấy, vội đứng dậy gật đầu với tôi, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, khuôn mặt chân thành.
Tôi gật đầu với ông ấy coi như chào hỏi.
An Vũ nhìn nữ phục vụ: "Chị biết rồi, em đi làm đi."
"Vâng!" Người con gái liếc nhìn ông đó rồi quay người đi.
Tôi và An Vũ nhìn nhau rồi đến trước mặt người đàn ông đó.
Ông đó cung tay: "Có phải Ngô Tranh thiếu gia và An tiểu thư không? Tôi là Phùng Vân, chính quỷ sứ đại nhân giới thiệu tôi đến đây."
Chúng tôi cung tay đáp lễ: "Mời."
"Mời!" Ông ấy đáp lại.
Tôi và An Vũ đi đến rồi ngồi đối diện với ông ấy, tiếp đó ông ấy cũng ngồi xuống.
"Quỷ sứ đại nhân nói,nhờ tôi giúp Phùng tiên sinh giải quyết một chuyện." Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết chuyện của nhà ngài khá gấp, ngài cứ nói thẳng."
"Vâng!" Phùng Vân chỉ đợi câu nói này: "Ngô Tranh thiếu gia, An tiểu thư, Phùng mỗ là người Đông Bắc, nguyên quán ở Liễu Đông Cát Sơn, cách đây năm mươi năm tôi đã hưởng thọ, sau khi chết đã trở thành quỷ tiên. Phùng gia đến đời tôi không có triển vọng gì, nhưng đến đời con trai tôi tiếp quản mới bắt đầu khởi sắc. Con trai, cháu trai, chắt trai của tôi, ba đời làm kinh doanh cảng biển. Vì thế mà Phùng gia cũng trở thành danh môn vọng tộc của Cát Sơn, bây giờ đã truyền đến ngày thứ năm rồi. Hiện nay, người quản lý sản nghiệp gia tộc là cháu trai Phùng Viễn và cháu gái Phùng Âm của cháu trai tôi. Năm nay, Phùng Viễn hai mươi lăm tuổi, còn Phùng Âm chỉ hai mươi ba tuổi thôi, hai đứa nó rất giỏi."
"Ừm." Tôi gật đầu.
“Nhưng bây giờ có một âm dương sư muốn hại chúng nó.” Ông ấy thở dài: “Phùng Viễn đã trúng kế rồi, bây giờ tính mạng của nó ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như Phùng Viễn có chuyện thì người tiếp theo là Phùng Âm, sau đó là cha mẹ tụi nó, ông bà nội nó. Mấy chục năm nay tôi luôn bảo vệ cho đám con trai mình, nhưng lần này tôi thực sự bất lực không làm được gì...”
“Ngài không đối phó được với âm dương sư?” An Vũ hỏi.
“Vâng...” Ông ấy cúi đầu: “Âm dương sư đó vô cùng lợi hại, tôi không dám gần cô ta, đương nhiên không phá được âm dương thuật của bà ta. Hơn nữa tôi thân là quỷ tiên, chuyện nhỏ của con cháu thì tôi có thể ra tay, nhưng gặp phải chuyện lớn thì tôi không dễ dàng ra tay được. Tôi không còn cách nào khác nên đã đi cầu xin quỷ sứ đại nhân, quỷ sứ đại nhân nói, ngài ấy là người bên cạnh minh vương, chuyện này ngài ấy cũng không tiện nhúng tay vào, thế nên đã bảo tôi đến tìm thiếu gia.”
“Tại sao âm dương sư đó lại muốn hại con cháu của ngài?” An Vũ hỏi.
Phùng Vân cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết nhưng tôi biết cô ta là một người phụ nữ trẻ, còn những chuyện khác thì tôi không biết, thậm chí cô ta như thế nào tôi cũng không rõ nữa. Bởi vì tôi thấy cô ta không phải con người, mà toàn thân đều là phật hỏa...”
“Phật?” An Vũ nhíu mày rồi nhìn tôi: “Âm dương sư dùng phật làm thức thần hả?”
“Cô ta đã làm mật chú rồi.” Tôi nói: “Người phụ nữ này không chỉ là âm dương sư mà còn là pháp sư mật giáo, lần này cô ta ra tay là có người nhờ vả với số tiền lớn, nhờ cô ta diệt cả nhà Phùng gia.”
“Thiếu gia, cậu biết kẻ đứng sau là ai không?” Phùng Vân vội hỏi.
Tôi trầm tư một lúc: “Cát Sơn có ba gia tộc lớn, Phùng gia kiểm soát cửa cảng biển, Trương gia kiểm soát bất động sản, Chu gia kiểm soát khu khai thác quặng mỏ, có phải vậy không?”