“Đúng!” Phùng Vân vội gật đầu: “Ý của cậu là người phụ nữ đó là Trương gia hoặc Chu gia mời đến à?”
“Là một trong số hai nhà đó, còn rốt cuộc là nhà nào thì bây giờ tôi cũng khó nói.” Tôi nói: “Trước khi âm dương sư đó động thủ hại Phùng Viễn, đầu tiên cô ta dùng mật chú và trận pháp bảo vệ chủ. Nếu muốn biết kẻ đứng sau là ai thì phải từ từ mới tra ra được.”
Phùng Vân cung tay với tôi: “Thiếu gia, chuyện này nhờ hết vào cậu rồi! Cầu xin cậu hãy cứu lấy cháu của tôi, cứu lấy Phùng gia chúng tôi!”
“Tôi đồng ý với quỷ sứ đại nhân là lo chuyện này rồi, thì nhất định giữ lời.” Tôi nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Vâng!” Phùng Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn sang An Vũ, nói tiếp: “Quỷ sứ đại nhân dặn tôi là chuyện này nhất định phải làm theo quy tắc! Vừa nãy lúc thiếu gia và An tiểu thư đi giết Hắc Phong, tôi đã báo mộng cho vợ của Phùng Văn và Phùng Âm cả vợ chồng chắt của tôi rồi. Bây giờ Phùng Âm đang ở trên đường ra sân bay, sau nửa đêm có thể đến được Thượng Kinh. Đến lúc đó, nó sẽ trực tiếp đến đón cậu ở quán cà phê Tiểu Ngư. Chuyện này làm phiền thiếu gia rồi.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
“Vậy tôi không làm phiền thiếu gia và An tiểu thư nữa.” Ông ấy nói: “Chuyện còn lại phụ thuộc vào con cháu tôi, tôi cũng phải đi nhậm chức đây. Về sau bọn quỷ sai ở trong mấy trăm dặm xung quanh Thượng Kinh này là do tôi quản, thiếu gia, An tiểu thư có việc gì mà tôi giúp được thì không cần khách khí, tôi nhất định sẽ tận lực!”
Ông ấy đứng dậy cung tay với chúng tôi: “Trông cậy vào cô cậu!”
Tôi và An Vũ đứng dậy cung tay với ông ấy.
Trong đôi mắt của ông ấy long lanh nước mắt, vui vẻ mỉm cười rồi quay người rời đi.
Tôi nhìn tiễn ông ấy đi ra khỏi quán cà phê, thở dài một hơi, rồi nhìn sang An Vũ: “Bây giờ anh đã hiểu vì sao quỷ sứ không quản được chuyện này rồi.”
“Tại sao vậy?” An Vũ hỏi.
“Nữ âm dương sư đó thờ cúng ba tượng thần.” Tôi nói: “Một cái trong số đó là tượng quỷ thiên vương, đó chính là quỷ sứ...”
“Quỷ sứ?” An Vũ sững lại: “Anh Ngô Tranh, ý của anh là...”
“Không phải, quỷ sứ không hề muốn bao che cho nữ âm dương sư đó.” Tôi nói: “Chỉ là ngài ấy đã nhận tế máu hơn bốn trăm năm của gia tộc người phụ nữ đó, thế nên chuyện này ngài ấy nhất định tránh đi...”
“Ồ...” An Vũ gật đầu: “Em hiểu rồi...”
Cô ấy nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, anh thực sự không biết kẻ chủ mưu chuyện này là ai à?”
Tôi nhìn cô ấy: “Em nghĩ sao?”
“Anh biết.” Cô ấy nhìn tôi: “Anh sợ Phùng Vân báo thù thế nên cố ý không nói.”
Tôi nhìn cô ấy giây lát: “Anh khát rồi lấy cho anh cốc nước chanh.”
An Vũ bật cười: “Được, anh ngồi trước đi để em đi lấy cho anh.”
Cô ấy quay người rời đi.
Tôi khẽ mỉm cười, ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho tiểu Quân: “Xử lý xong tên quỷ sai rồi, anh đi Đông Bắc làm việc, mấy ngày nữa mới quay lại, không cần lo cho anh.”
Rất nhanh sau đó, tiểu Quân hồi âm: “Vâng! Anh nhớ chăm sóc tốt bản thân đấy, bọn em đợi anh!”
“Được!”
Tôi đặt điện thoại xuống rồi quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài, rồi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Quỷ sứ nhìn vô tư thoải mái nhưng suy nghĩ sâu xa, làm việc không có sai sót nào, thích mượn dao giết người. Ví dụ như chuyện Hắc Phong, anh ta sớm đã biết tên thuộc hạ đó của mình làm bao nhiêu chuyện ác, nhưng anh ta lại nhắm mắt làm ngơ, không chịu trị hắn. Đợi sau khi Hắc Phong gây sự với chúng tôi thì anh ta trưng ra bộ dạng tiện tay làm phúc, một mặt để giữ thể diện cho chúng tôi, mặt khác còn lấy được lòng Phùng Vân, đồng thời còn trừ khử được tên bại loại minh giới đó.
Không ồn ào, không cần tự động tay, mà một mũi tên trúng ba đích, quỷ sứ đại nhân này thực sự vô cùng thông minh.
So với chuyện của Phùng Vân, anh ta biết nữ âm dương sư là ai, nhưng anh ta đã nhận tế máu hơn bốn trăm năm của gia tộc người ta rồi, không thể nhận thờ cúng của người ta mà lại đi giết hậu duệ của người ta, nếu truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của anh ta. Thế nên anh ra đã mới cớ là bản thân là người bên cạnh minh vương thế nên không tiện nhúng tay vào, thế nên chuyện này đẩy lên người tôi, để tôi đi xử lý, còn bản thân không dây vào bất cứ ân oán nào.
Nữ âm dương sư này rất lợi hại, nếu như tôi thắng cô ta thì quỷ sứ nhất định sẽ xuất hiện để ngăn lại, để tôi nể mặt anh ta và xin tha cho nữ âm dương sư kia; cũng giống như vậy, nếu như nữ âm dương sư kia thắng tôi thì quỷ sứ cũng nhất định sẽ xuất hiện kịp thời, sẽ không thể nữ âm dương sư hại đến tính mạng của tôi. Có nghĩa là hai chúng tôi mặc kệ là ai thắng ai thua thì cuối cùng cũng sẽ có một người cảm kích ơn cứu mạng, đức tái sinh của anh ta, cuộc buôn bán này chỉ có lãi chứ không có lỗ.