Trong lòng tôi nghĩ không hổ là người bên cạnh minh vương, vị quỷ sứ đại nhân này thực sự còn tinh ranh hơn cả quỷ!
Không phục không được! Không phục không được...
Lúc tôi đang cảm khái thì An Vũ bưng cốc nước chanh đến cho tôi.
“Anh Ngô Tranh, nước chanh này.” Cô ấy đặt cốc nước chanh trước mặt tôi, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Cảm ơn.” Tôi cầm lên, uống một hơi hết mất một nửa.
Thức uống này có thể giải khát.
Cô ấy nhìn tôi: “Vừa nãy thấy anh tập trung như vậy, đang nghĩ gì à?”
“Không có gì.” Tôi nói: “Anh đang nghĩ chuyện Phùng gia.”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, uống một ngụm nước chanh rồi nói tiếp: “Anh Ngô Tranh, chị Khả Nhi đang bế quan, lần này không thể cùng anh đi Cát Sơn được, để em đi cùng anh nhé.”
“Em?” Tôi nhìn cô ấy một cái rồi lắc đầu cười: “Không thích hợp đâu.”
“Sao lại không thích hợp?” Cô ấy không hiểu: “Sức mạnh tu luyện của em không đủ không thể làm trợ thủ của anh?”
“Đương nhiên là không phải.” Tôi nói: “Em là người kế thừa duy nhất của An gia, bây giờ cũng là tự lập môn phái riêng, sao anh có thể để em làm trợ thủ của anh được? Anh nói là không thích hợp, chứ không nói sức mạnh tu luyện của em không đủ, mà bởi vì anh để tâm đến em, yêu thương em, em hiểu không?”
“Em là người kế thừa An gia thì đã làm sao?” Cô ấy nhìn tôi: “Đó đâu phải trường hợp đặc biệt gì? Hơn nữa, ai quy định người kế thừa của An gia không được làm trợ thủ?”
“Anh biết em đối tốt với anh.” Tôi nắm lấy tay cô ấy: “Nhưng chuyện này không thể làm như vậy, cũng không nhất thiết. Đối phương là nữ âm dương sư cũng chỉ có một người, anh tự mình đi là được, không có vấn đề gì đâu.”
“Vừa nãy anh cũng nói rồi, nữ âm dương sư thờ cúng ba tượng thần thì một trong số đó là quỷ sứ.” Cô ấy nói: “Nếu anh và cô ta giao đấu thì quỷ sứ có thể không giúp cô ta sao?”
“Chuyện này...” Tôi ngẫm nghĩ: “Trực tiếp giúp thì không đến mức đó nhưng những âm dương thuật mà cô ta coi quỷ sứ làm thần chủ có lẽ vẫn có hiệu quả.”
“Điều em lo lắng chính là chuyện này.” Cô ấy nói: “Quỷ sứ là người bên cạnh của minh vương, ở minh giới anh ta có thân phận rất cao, sức mạnh lớn mạnh vô cùng. Anh ta cũng hiểu, bản thân đã nhận tế máu hơn bốn trăm năm của gia tộc của nữ âm dương sư đó. Thế nên rất ngại trực tiếp đối phó với cô ta, thế nên mới để anh ra mặt. Nhưng nếu như anh và cô ta thực sự đánh nhau thì anh ta cũng sẽ không ngăn cản cô ta mượn sức mạnh của anh ta, như vậy thì không phải anh sẽ bị nguy hiểm sao? Trong thần bảo vệ của em có nữ thần minh giới, sức mạnh còn mạnh hơn nhiều quỷ sứ, nếu em đi cùng anh thì anh cứu người còn em đối phó với nữ âm dương sư kia, như vậy thì hiệu quả càng cao, hơn nữa có thể an toàn hơn một phần.”
“Anh hiểu ý của em.” Tôi nhìn cô ấy: “Nhưng anh vẫn giữ câu nói đó, anh không thể để em làm trợ thủ của anh được.”
Cô ấy nhíu mày: “Anh Ngô Tranh, anh...”
“Quỷ sứ là thần chủ, anh ta giúp cô ta là chuyện bình thường.” Tôi nói: “Chỉ cần người thật của anh ta không xuất hiện giúp đỡ thì em cũng không cần lo cho anh. Hơn nữa là một thầy phong thủy, thì anh nhất định phải có năng lực làm việc độc lập, nếu như nói anh rời ra trợ thủ liền không thể làm việc, vậy không phải anh phế rồi sao?”
“Anh Ngô Tranh, em không có ý đó...” Cô ấy đỏ mặt: “Em biết anh rất lợi hại, anh sẽ không gặp vấn đề gì hết, em chỉ là lo cho anh mà thôi...”
Tôi mỉm cười bình thản: “Anh Ngô Tranh của em không phải bông hoa cỏ trong lồng kính, nói theo cách của Khả Nhi, ngay cả sát thai kỳ lân, hắc bồ tát thì bọn anh cũng không sợ, sao có thể sợ một nữ âm dương sư? Cách đây không lâu ở Lôi Tiêu cung của Ô Sơn, đối mặt với Lôi Tiếu cửu đỉnh đại trận của Trần Đạo Hành, bọn anh còn có thể cứu được Bạch Vũ, nữ âm dương sư đó có thể lợi hại đến đâu cơ chứ?”
“Nhưng lúc đó bên cạnh anh còn có chị Khả Nhi...” Cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Lần này là anh đi một mình, không có ai chăm sóc anh, cũng không có ai giúp anh, em...”
“Lúc anh bắt đầu làm thầy phong thủy, cũng là một mình anh mà.” Tôi nói: “Có những chuyện không có Khả Nhi không được, nhưng chuyện lần này thì một mình anh có thể ứng phó được, sao vậy? Em không tin anh Ngô Tranh à?”
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, hít một hơi thật sâu: “Em tin anh Ngô Tranh! Em nghe anh!”
Tôi bật cười: “Như vậy mới đúng chứ.”
Cô ấy uống một ngụm nước chanh rồi nhìn tôi: “Phùng Âm đến đây thì nhanh nhất cũng phải bốn tiếng đồng hồ nữa, em đặt một phòng ở khách sạn gần đây, anh đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu: “Ngủ cũng không ngủ được, thôi cứ đợi chị ấy đến đi. Chị ấy đến thì anh đi theo chị ấy đến Cát Sơn.”