“Vậy chúng ta đi lên lầu đi.” Cô ấy nói: “Nghỉ ở sô pha một lúc.”
“Em đi nghỉ cùng anh không?” Tôi hỏi.
“Em không.” Cô ấy nói: “Chút nữa có một vị khách của linh giới đến bán đồ, em phải tiếp đón.”
“Bán đồ?” Tôi tò mò: “Bán đồ gì thế?”
“Một món đồ nhỏ.” Cô ấy nói: “Cụ thể là gì thì em cũng chưa rõ, chút nữa xem, nếu được thì em sẽ thu mua.”
“Tại sao người của linh giới lại bán đồ?” Tôi không hiểu: “Bọn họ thiếu tiền à?”
An Vũ mỉm cười: “Phùng Vân cũng là quỷ tiên mà, không phải cũng đến nhờ chúng ta giúp đỡ con cháu của ông ấy sao? Người linh giới không cần tiền của nhân gian nhưng con cháu của họ cần. Giống như cái người lát nữa sẽ đến, ông ta dùng một thứ để đổi lấy tiền từ em, nếu như em thấy được thì sẽ thu mua, số tiền đó ông ta sẽ gửi cho con cháu. Còn về đồ vật kia, em cũng có thể nhờ người bán đi, nếu được thì kiếm chác cũng khơ khớ đấy.”
“Thì ra em còn có nghề buôn bán này.” Tôi bật cười: “Cái này thú vị thật, anh có thể cùng em đi xem không?”
“Hôm nay không phải đồ lớn gì, anh đừng xem.” Cô ấy nói: “Anh lên trên lầu nghỉ ngơi đi, đợi khi nào có đồ tốt thì em nhất định để anh xem, được không?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Thôi được rồi...”
Chúng tôi lại nói chuyện phiếm với nhau vài câu, sau đó tôi đứng dậy đi lên lầu.
Đến phòng làm việc trên lầu, tôi đóng cửa lại rồi ngồi thiền trên sô pha, giải bỏ khinh thân phù trên người, hai tay tách ra, rồi đặt lên đầu gối, khẽ thở phào một hơi.
Lúc này, ngủ cũng không ngủ được, sau khi giải bỏ khinh thân phù, trên người tôi không có chút sức lực nào, ngồi thiền nhập định có thể hồi phục sức lực, như vậy đợi Phùng Âm đến thì tôi cũng chuẩn bị xong rồi.
Tôi nhắm mắt lại, lập tức nhập định.
Sau khi ngồi thiền khoảng hai canh giờ, tôi mở mắt ra, rồi xuất định.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi vận động cơ thể một chút, chuẩn bị xuống lầu.
Lúc đó, An Vũ cầm một chiếc hộp, đẩy cửa bước vào.
“Anh Ngô Tranh, anh nghỉ ngơi thế nào rồi?” Cô ấy hỏi tôi.
“Nghỉ ngơi tốt rồi.” Tôi nhìn chiếc hộp trong tay cô ấy: “Đây là đồ vật đó à?”
“Đúng vậy.” Cô ấy ngồi xuống rồi đặt chiếc hộp lên bàn, mở ra: “Anh nhìn xem.”
Tôi cầm lên xem thì thấy có một con sư tử bằng ngọc trắng, được chạm khắc vô cùng tinh xảo, nhẵn mịn bóng loáng, đẹp vô cùng.
“Em mua bao nhiêu tiền vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Anh đoán xem.” Cô ấy mỉm cười.
Tôi bật cười, rồi đặt con sư tử xuống: “Đừng để anh đoán, em nói cho anh đi.”
Cô ấy cười rồi chìa ra hai ngón tay.
“Hai trăm vạn?” Tôi sững sờ: “Đồ này mà hai trăm vạn á?”
“Đây không phải sư tử ngọc bình thường đâu.” An Vũ cầm con sư tử đó lên, để tôi nhìn đế của con sư tử: “Anh nhìn chỗ này đi.”
Tôi đón lấy rồi nhìn thì thấy con sư tử ngọc này hóa ra là một con dấu, chỉ là tôi không hiểu nội dung lắm.
“Đây là ấn gì thế?” Tôi hỏi cô ấy.
“Đây là ấn riêng của hoàng đế Tuyên Tông Tuyên Đức của triều Minh khi ông còn là thái tử.” An Vũ nói: “Vốn dĩ có một bộ, tổng cộng có bốn ấn sư tử đỏ, trắng, lam, lục. Lưu truyền đến ngày nay thì sư tử đỏ và sư tử phỉ thúy đã bị hủy rồi, ấn sư tử màu lam được cất giữ ở cố cung, còn ấn này là ấn sư tử trắng đó.”
“Vậy cái này rất đáng tiền!” Tôi nói.
“Chắc kiếm được gấp đôi đấy.” Cô ấy nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, bên Thượng Kinh anh có quen người nào bán đồ cổ không, thì giúp em bán nó với?”
“Được!” Tôi bật cười: “Để anh gọi điện thoại.”
Cô ấy khẽ cười: “Ừm.”
Tôi cầm điện thoại ra rồi gọi điện cho lão Triệu.
Lão Triệu rất nhanh đã bắt máy: “Alo, thiếu gia! Có chuyện gì cần dặn dò hả?”
“Chút nữa em gửi cho anh địa chỉ, sau khi trời sáng thì anh cùng Hắc Tử đi một chuyến nhé, em gái của em có một món đồ muốn bán.” Tôi nói: “Hai anh trả tiền thu mua, bán xong ít nhất cũng thu lại gấp đôi.”
Lão Triệu hưng phấn lắm: “Ok thiếu gia! Là bảo bối gì thế?”
“Ấn riêng thái tử của hoàng đế Tuyên Đức triều Minh.” Tôi nói.
“Đ- má! Đó thực sự là đồ tốt đó!” Lão Triệu nói: “Thiếu gia, tôi tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền? Cậu ra giá đi, chúng tôi sẽ chuẩn bị tiền trước!” Tôi nhìn An Vũ: “Em nói giá đi.”
An Vũ đưa ra bốn ngón.
“Bốn trăm vạn.” Tôi nói với Lão Triệu.
“Bốn trăm vạn á!” Anh ấy bật cười: “Vậy không cần gọi Hắc Tử nữa, tự tôi có thể thu mua! Cậu gửi địa chỉ cho tôi, trời sáng là tôi tới liền!”
“Được.” Tôi tắt máy rồi gửi định vị quán cà phê Tiểu Ngư qua wechat cho anh ấy.
“Đây chính là người bạn mà lần trước mời anh ăn cơm ấy hả?” An Vũ hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu: “Anh ấy là người bán đồ cổ, đợi đến trời sáng thì anh ấy đến, hai người làm quen một chút, về sau có đồ cần bán nữa thì cứ để anh ấy làm là được.”