“Vâng!” Cô ấy mỉm cười vui vẻ: “Anh Ngô Tranh, đợi sau khi bán được sư tử trắng này thì em có thể trả anh món tiền em nợ anh lần trước rồi.”
Tôi sững sờ: “Ai nói là cần em trả lại đâu?”
“Em mượn của anh mà.” Cô ấy nói: “Mượn thì nhất định phải trả!”
Tôi đặt điện thoại xuống rồi chân thành nhìn cô ấy: “An Vũ, em là bạn gái của anh, em từng nghe nói bạn gái dùng tiền của bạn trai thì phải trả lại chưa?”
“Nhưng lúc em mượn tiền thì hai chúng ta vẫn chưa có quan hệ đó...”
“Lúc đó không quan trọng.” Tôi nói: “Lúc này mới là quan trọng, số tiền đó em không cần nhắc lại nữa.”
“Vậy không được.” Cô ấy rất kiên quyết: “Chuyện nào ra chuyện nấy, đây là hai chuyện khác nhau!”
“Hai chuyện nào cơ, nó là một chuyện mà.” Tôi nhìn cô ấy: “Nếu em phân rõ ràng như vậy thì có phải về sau anh đến đây uống cà phê cũng phải trả tiền?”
“Đó đương nhiên không cần.” Cô ấy nói: “Nhưng bảy trăm vạn không giống, đây là số tiền em mượn của anh, có mượn phải có trả, đây là quy tắc, chuyện này không thể làm bừa được. Hơn nữa số tiền này...”
Tôi không đợi cô ấy nói xong liền ôm cô ấy vào lòng, cúi đầu hôn chặt lên đôi môi cô.
Sau khi hôn nhau say đắm, An Vũ ngại ngùng đỏ mặt như trái cà chua chín.
“Còn muốn trả anh không?” Tôi nhìn cô ấy.
Cô ấy đỏ mặt gật đầu: “Có!”
Tôi lại cúi đầu hôn điên cuồng.
Hôn khoảng mấy phút.
Đôi mắt của An Vũ đã trở nên mơ màng.
Tôi dừng lại, rồi hỏi cô ấy: “Còn muốn trả không?”
Cô ấy do dự một lúc: “Anh Ngô Tranh, em...”
Tôi lại hôn cô ấy lần nữa...
Lúc chúng tôi đang quấn quýt với nhau thì một nữ phục vụ đến bên ngoài cửa, khẽ gõ cửa: “An tiểu thư, bên dưới có Phùng tiểu thư nói là tìm cô và Ngô Tranh thiếu gia...”
Không còn cách nào nên hai chúng tôi chỉ có thể dừng lại.
An Vũ lo lắng bất an ngồi lại, chỉ lại đầu tóc và cổ áo, xấu hổ liếc nhìn tôi một cái, hắng giọng, rồi nói với người con gái ở bên ngoài: “Được rồi, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay đây.”
“Vâng.” Người con gái quay người rời đi.
An Vũ nghe thấy cô ấy đi khuất xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ôm cô ấy vào lòng, nhìn cô ấy tràn đầy hạnh phúc: “An Vũ, anh...”
Cô ấy nhìn tôi một cái rồi ôm chặt lấy tôi, nói bên tai tôi: “Anh Ngô Tranh, lần này anh nghe em đi, được không? Nếu không thực sự trong lòng em sẽ không yên âm...”
Tôi trầm mặc một lúc rồi thở dài bất lực: “An Vũ, em không muốn làm người phụ nữ của anh à, có phải vậy không?”
Cô ấy buông tôi ra rồi chân thành nhìn tôi: “An Vũ là của anh, cả đời này đều là của anh, nhưng em không chỉ là bạn gái của anh mà em còn là người kế thừa của An gia. Ông nội từng nói tiệm của người An gia là bộ mặt của người An gia, số tiền bảy trăm vạn đó là em mượn của anh. Thế nên em nhất định phải trả, đó là quy tắc của An gia. Anh Ngô Tranh, anh đồng ý với em đi, được không?”
Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, mỉm cười bình thản: “Vậy được rồi.”
Cô ấy cười, cảm động ôm lấy cổ tôi: “Ừm!”
Tôi hít một hơi sâu rồi lặng lẽ ôm chặt lấy eo của cô ấy.
“Anh Ngô Tranh, anh thật tốt.” Cô ấy buông tôi ra rồi hạnh phúc nhìn tôi: “Phùng Âm đang đợi chúng ta kìa, chúng ta mau xuống lầu thôi.”
“Được!” Tôi gật đầu.
Cô ấy muốn đứng dậy thì bị tôi một tay ôm vào lòng, rồi ép cô ấy lên sô pha.
“Anh Ngô Tranh, anh...” Cô ấy bất an nhìn tôi.
“An Vũ...” Tôi nghịch mớ tóc rối trước trán cô ấy, cúi đầu hôn chặt lên môi cô...
...
Mấy phút sau, chúng tôi đi xuống lầu.
Phùng Âm đang uống cà phê, thấy chúng tôi tới, chị ấy liền đặt cà phê xuống rồi đứng dậy: “Xin hỏi có phải Ngô Tranh thiếu gia và An Vũ tiểu thư không?”
“Đúng.” Tôi gật đầu.
Chị ấy vội bước đến, rồi bắt tay với chúng tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, An Vũ tiểu thư, xin chào cô cậu! Tôi là Phùng Âm, đêm qua cụ của tôi đã báo mộng cho tôi, bảo tôi đến Thượng Kinh tìm cô cậu, anh trai tôi đã mắc phải một loại bệnh rất lạ, bây giờ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cụ nói là chỉ có Ngô Tranh thiếu gia mới có thể cứu được anh ấy...”
“Phùng tiểu thư không cần nói nữa, chúng tôi cũng biết rõ cả rồi.” An Vũ nói: “Ngồi xuống rồi nói chuyện đi.”
“Vâng! Cảm ơn An tiểu thư!” Phùng Âm nhìn tôi: “Cảm ơn Ngô Tranh thiếu gia.”
“Ngồi xuống đi.” Cô ấy nói.
Chúng tôi ngồi xuống, Phùng Âm đi theo rồi ngồi đối diện với chúng tôi.
Người con gái này rất trẻ, đôi mắt to tròn, khuôn mặt tròn, trông vô cùng đáng yêu, thân thể gợi cảm, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi chị ấy ngồi xuống, tiếp đó quay người lấy một phong bì đỏ ở trong túi ra, hai ta đưa về phía tôi, cung kính nói với tôi: “Thiếu gia, theo lời dặn của cụ tôi thì bên trong đây là chi phiếu một tỷ hai nghìn vạn, xin cậu hãy nhận lấy!”
Tôi nhìn chiếc phong bì đó rồi ra hiệu cho chị ấy đặt xuống bàn.
“Dạ vâng thiếu gia!” Chị ấy thở phào nhẹ nhõm rồi đặt phòng bì đó xuống bàn, tiếp đó lại lấy ra một phong bì khác, hai tay đưa cho An Vũ: “An Vũ tiểu thư, bên trong đây là hai trăm vạn gửi cô, xin cô nhận lấy!”
“Được.” An Vũ nhận lấy.
Phùng Âm cảm thấy yên tâm, ngồi xuống rồi thở phào một hơi, tiếp đó nhìn sang tôi: “Thiếu gia, chuyện của anh trai tôi nhờ cả vào cậu! Cậu xem...lúc nào chúng ta có thể xuất phát?”
Tôi nhìn sang An Vũ: “Chi phiếu này em nhận hộ anh.”
“Vâng!” An Vũ gật đầu: “Trưa em sẽ đến núi Ngọc Tuyền đưa cho chị tiểu Quân.”
“Ừ.” Tôi nhìn Phùng Âm, rồi đứng dậy: “Đi thôi.”