Phùng Âm vội đứng dậy: “Vâng!”
Chúng tôi đi khỏi quán cà phê Tiểu Ngư, bên ngoài đỗ một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, tài xế thấy tôi và Phùng Âm đi ra, vội xuống xe mở cửa cho chúng tôi.
An Vũ tiễn tôi đến trước xe rồi nói nhỏ với tôi: “Anh Ngô Tranh, nếu cần thì gọi điện cho em, em sẽ đến bất cứ lúc nào.”
“Được.” Tôi ôm cô ấy một cái rồi quay người lên xe.
Phùng Âm đóng cửa xe lại rồi gật đầu với An Vũ, quay người đến bên khác của chiếc xe, rồi trèo lên ngồi xuống cạnh tôi.
Tài xế lập tức lên xe, khởi động xe, chiếc xe từ từ đi vào đường chính, đi khỏi quán cà phê Tiểu Ngư, đi về phía sân bay.
An Vũ vẫn đứng ở cửa quán, cho đến khi xe của chúng tôi đi đến khúc cua của con đường thì mới quay về.
Trên đường, Phùng Âm không ngừng nhìn tôi, mấy lần như vậy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Không cần tò mò, năm nay tôi mười chín tuổi.” Tôi nói: “Nhỏ hơn chị bốn tuổi.”
Phùng Âm hơi ngại ngùng: “Mười chín tuổi à...trẻ quá...”
Tôi nhìn chị ấy: “Chị không tin tôi à?”
“Không không.” Chị ấy vội nói: “Tôi không phải không tin cậu mà cụ kỵ tôi nói cậu có thể cứu chúng tôi thì cậu nhất định là một người có bản lĩnh. Chỉ là...”
“Chỉ là chị không biết rốt cuộc tôi là ai, đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng là có một chút...”
“Tôi là thầy phong thủy.”
“Thầy phong thủy?” Chị ấy ngây người: “Vậy cậu...”
“Tôi làm sao?” Tôi nhìn chị ấy.
“Vậy cậu đến sửa phong thủy cho nhà chúng tôi hả?” Chị ấy hỏi “Anh tôi mắc bệnh lạ này là vì phong thủy nhà tôi không tốt hả?”
“Chị cảm thấy tôi trẻ như vậy nên không tin tôi à?” Tôi hỏi.
“Ờm...không phải, không phải...” Chị ấy hắng giọng: “Cụ tôi vô cùng lợi hại, mỗi lần cụ kỵ hiển linh thì những lời nói của cụ kỵ đều ứng nghiệm. Nếu cụ kỵ đã nói cậu làm được thì cậu nhất định sẽ làm được, tôi tin cậu.”
Tôi liếc nhìn chị ấy một cái thì thấy dưới thần quang trong ấn đường của chị ấy có ngọn lửa màu đỏ u ám, nó thoắt ẩn thoắt hiện, không quan sát kỹ thì hoàn toàn không thể nhìn ra.
Đây là truy linh hỏa, là một loại pháp thuật Đông mật giáo rất lợi hại.
Theo tính kế thừa, mật giáo chia làm hai nhánh lớn là Mật tông Tây Tạng và Đông Mật. Mật tông Tây Tạng là mật giáo vùng đất Tây Tạng, được truyền vào đất Hán ở phía Đông thời nhà Đường, sau đó lại truyền vào nước hoa anh đào, nhánh này được gọi là Đông mật giáo. Đông Mật trong quá trình lưu truyền đã dung hợp với rất nhiều vu thuật, chú của đất Hán. Sau khi truyền vào nước hoa anh đào thì nó lại kết hợp với thần đạo giáo và âm dương đạo của nơi đây, hình thành một thứ trong số rất nhiều pháp thuật, truy linh hỏa vô cùng lợi hại.
Người trúng phải pháp thuật này thì trong thần quang của ấn đường sẽ ẩn giấu một đám lửa màu đỏ u ám, tương tự với mồi lửa. Lúc không phát tác thì người trúng thuật sẽ không có bất cứ phản ứng gì, nhưng tính mạng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của người sử dụng pháp thuật. Chỉ cần người đó muốn thì hắn có thể dùng mật chú kích hoạt mồi lửa bất cứ khi nào, sau đó thông qua pháp đàn để khống chế mồi lửa, vừa có thể giết người, cũng có thể kiểm soát con người, mọi thứ đều phải xem ý muốn của hắn thế nào. Nhưng mồi lửa này một khi kích hoạt rồi sẽ tạo ra những điều gây hại khó có thể cứu vãn cho con người, nhẹ thì bị nội thương nghiêm trọng, nặng thì mất mạng. Thế nên những người trúng phải truy linh hỏa thì rất ít có khả năng sống sót.
Chính vì thế loại pháp thuật này vô cùng độc.
Thấy tình hình Phùng Âm, chị ấy giống với anh trai Phùng Viễn, họ đều đã trúng phải truy linh hỏa rồi, chỉ là mồi lửa của Phùng Viễn đã bị kích hoạt, còn của chị ấy chưa bị kích hoạt mà thôi.
Thấy tôi nhìn chị như vậy, Phùng Âm có chút bất an, chị ấy vội giải thích với tôi: “Thiếu gia, cậu đừng hiểu nhầm! Tôi tin cậu! “Tôi thực sự tin cậu! Vừa nãy tôi chỉ không hiểu mà thôi, luôn cảm thấy cậu rất thần bí, thế nên mới hỏi nhiều như vậy, thực sự tôi không có ý gì khác đâu!”
“Không sao.” Tôi không nhìn chị ấy nữa.
Lúc này chị ấy mới thở phào: “Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Thấy tôi không để ý đến chị ấy, khiến chị hơi ngượng ngùng, liền hắng giọng: “Thiếu gia, hay là...tôi nói chuyện anh trai tôi cho cậu nghe nhé?”
“Cách đây năm ngày, anh của chị kết hôn, lúc uống rượu giao bôi thì đột nhiên ngất đi, thân người co giật, thổ huyết rất nhiều.” Tôi nói: “Sau khi các chị đưa anh ấy vào bệnh viện thì anh ấy phát điên, là như vậy đúng không?”
Phùng Âm sững sờ: “Cậu biết à?”
Tôi nhìn chị ấy rồi nói tiếp: “Lúc vừa nhập viện thì anh ấy điên rất nặng, cứu kêu gào lớn tiếng, nhưng lại không động đậy được gì, mệt rồi thì lại thổ huyết. Sau khi bị dày vò ba ngày như thế, buổi sáng ngày hôm kia, có một người con gái vào bệnh viện thăm anh ấy, sau đó thì anh ấy đột nhiên tỉnh táo lại, giống như trở thành một người khác vậy, đòi ly hôn với chị dâu của chị, và muốn kết hôn với người con gái này, cha mẹ của chị không đồng ý thì anh ấy lại phát điên, thổ huyết, đúng không?”