Chị ấy kinh ngạc nhìn tôi, vô thức nuốt nước bọt: “Thiếu gia, cậu...”
“Tôi nói có đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng!” Chị ấy gật đầu: “Cậu nói không trượt phát nào! Anh trai của tôi điên rồi, cứ đòi ly hôn với chị dâu của tôi, chị dâu tôi tan nát cõi lòng! Ông nội tôi cũng vì chuyện này mà lo đến mức phải nhập viện, cha mẹ tôi cũng sốt sắng cả lên, nhưng lại không nghĩ ra cách gì. Chị dâu tôi thương anh trai tôi, sợ anh ấy bị dày vò sẽ xảy ra chuyện không hay nên chị ấy khóc lóc nói với cha mẹ tôi là chị ấy đồng ý ly hôn, chuẩn bị sáng hôm nay đi làm thủ tục. Kết quả là lúc đó, tôi và chị dâu tôi còn có cả cha mẹ tôi đều nhìn thấy cụ kỵ của tôi, cụ mắng chúng tôi rằng: ‘Ly hôn? Ly hôn cái gì chứ? Anh trai của con là bị người ta hại rồi, trúng tà rồi! Phùng Âm, con mau chuẩn bị hai tờ chi phiếu, một tờ một tỷ hai nghìn vạn, một tờ hai trăm vạn, sau đó mang theo bay đến Thượng Kinh, đến quán cà phê Tiểu Ngư ở Đông Nhị Hoàn tìm Ngô Tranh thiếu gia và An Vũ tiểu thư sau khi gặp mặt thì tầm một tỷ hai nghìn vạn gửi Ngô gia thiếu gia, còn tấm hai trăm vạn gửi An gia tiểu thư. Mời được Ngô gia thiếu gia đến thì tiểu Viễn được cứu rồi, các con cũng được cứu!’”
Chị ấy ngập ngừng rồi thở hơi dài: “Sau đó tôi liền đến Thượng Kinh.”
Chị ấy học được ngữ khí của cụ chị ấy giống y như đúc.
Tôi gật đầu rồi hỏi chị: “Bây giờ chị tin tôi rồi chứ?”
“Tôi tin rồi!” Chị ấy gật đầu thật mạnh: “Cậu lợi hại quá, tôi chưa nói gì cả mà cậu đã biết hết rồi, giống như tận mắt chứng kiến vậy! Nói thật, trước đây tôi cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người được gọi là đại sư phong thủy, nghe họ giảng, mời họ bói quẻ, sửa phong thủy các kiểu nhưng rất quả là tiền tiêu không hề ít nhưng lại không có hiệu quả gì. Từ đó về sau tôi có chút thành kiến với thầy phong thủy, nghĩ rằng họ đều là những trò bịp lừa người mà thôi. Nhưng vừa nãy cậu đã cho tôi mở rộng tầm mắt rồi! Cậu là một người thực sự có bản lĩnh, quá lợi hại!”
Sự kích động này của chị mang theo khẩu âm Đông Bắc.
Tôi không khỏi bật cười: “Đây mới là cảm giác của con gái Đông Bắc, chị cứ nói như vậy không phải tốt hơn sao? Vừa nãy chị cứ dè dặt, tôi thấy mệt thay cho chị.”
Chị ấy cười ngại ngùng, tiếp đó hỏi tôi: “Thiếu gia, anh trai tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành mà lại bị điên? Cụ tôi nói là anh ấy bị người ta hại, cậu biết là ai hại anh ấy không? Tại sao người đó lại hại anh tôi?”
“Anh của chị bị trúng tà thuật rồi.” Tôi nói: “Bây giờ anh ấy không khống chế được bản thân, các chị không thể trách anh ấy.”
“Tà thuật...” Chị ấy trầm tư: “Thiếu gia, người con gái đi thăm anh tôi vào ngày hôm đó có tên là Trương Hiểu Dương, cô ta là con gái của Trương gia Cát Sơn, là sư muội của anh trai tôi. Ngày hôm đó, sau khi cô ấy đến, anh trai tôi vừa nhìn thấy cô ta là đôi mắt lập tức bừng sáng, sau khi xong việc thì cô ta rời đi, thì anh trai tôi liền ầm ĩ đòi ly hôn với chị dâu tôi, nằng nặc đòi lấy Trương Hiểu Dương. Cậu nói xem, anh trai tôi như vậy có phải do Trương Hiểu Dương làm không?”
“Phải thì đã sao? Mà không phải thì đã sao?” Tôi hỏi.
“Tôi hiểu rồi!” Chị ấy cười lạnh: “Tôi quay về tính sổ với cô ta!”
“ Chị tính sổ với ai?”
“Trương Hiểu Dương!”
“Tôi đã nói là cô ta đâu?”
Chị ấy sững lại rồi gãi đầu: “Không phải cô ta à?”
“Là ai không quan trọng.” Tôi nhìn chị ấy: “Bây giờ anh trai chị đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, đầu tiên cứu anh ấy đã rồi nói sau.”
“Vâng, tôi nghe cậu.” Chị ấy nói: “Đầu tiên cứu anh tôi, sau đó xử lý Trương Hiểu Dương!”
Tôi ngẫm nghĩ: “Chúng ta mấy giờ đến được Cát Sơn?”
Chị ấy nhìn đồng hồ: “Có lẽ chín giờ sáng là có thể đến nơi.”
“Được.” Tôi gật đầu: “Chuyện này chị không được làm bừa, phải nghe tôi. Chúng ta cứu người trước, đợi khi nào anh chị an toàn rồi thì nói chuyện Trương Hiểu Dương sau.”
“Chúng tôi?” Chị ấy sững sờ: “Chúng tôi cũng trúng tà thuật rồi à?”
Tôi bấm chỉ quyết rồi ấn vào ấn đường của chị: “Hít thở sâu, đưa sự chú ý tập trung vào ấn đường.”
Chị ấy hít một hơi sâu rồi tập trung tinh lực, đau đến mức chị ấy hét lên một tiếng thảm thiết.
Tôi buông ấn đường của chị ra rồi hỏi chị: “Biết chưa?”
Trên mặt chị lấm tấm mồ hôi, khẽ hít thở, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Tôi cũng trúng tà thuật rồi à?”
“Bây giờ mạng sống của các chị đều nằm ở trong tay người ta.” Tôi nói: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Vẻ mặt chị ấy nhìn tôi rất phức tạp, chị nuốt nước bọt: “Thiếu gia, tôi nghe cậu, tôi sẽ không nói linh tinh nữa...”
Tôi mỉm cười bình thản, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Chuyện của Phùng gia chính thức bắt đầu rồi.