Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 576 - Chương 576. Yểm Giấy

Chương 576. Yểm Giấy Chương 576. Yểm Giấy

Chuyến bay hơn hai tiếng đồng hồ, đến hơn chín giờ sáng, máy bay đã hạ cánh ở sân bay tư của Phùng gia nằm ở sân bay Cát Sơn.

Sau khi bước xuống khỏi máy bay, chúng tôi lập tức lên xe, rời khỏi sân bay, đến bệnh viện Nhân Tâm Cát Sơn nằm ở khu cảng Cát Sơn. Đây là bệnh viện tư được xây dựng một trăm phần trăm vốn của Phùng gia, cũng là bệnh viện tốt nhất của thành phố Cát Sơn, sau khi Phùng Viễn nằm viện thì người của Phùng gia hầu như đều ở đây hết.

Sau khi gặp mặt, Phùng Âm giới thiệu cho tôi, ông nội Phùng Hải, cha là Phùng Cường, mẹ là Châu Địch, chị dâu là Chu Lâm.

Năm nay Chu Lâm hai mươi ba tuổi, xuất thân ở Chu gia Cát Sơn, chị ấy rất đẹp, rất có khí chất, vừa nhìn là biết con gái của đại gia. Lúc tôi nhìn thấy chị ấy thì thấy khóe mắt vẫn còn vệt khô của nước mắt. Mấy ngày liên tiếp như thế, đầu tiên là Phùng Viễn nằm viện, tiếp đó ầm ĩ đòi ly hôn, nỗi lòng bị dày vò của chị đã khiến chị mệt mỏi quá độ như vậy.

Tôi quan sát kỹ người Phùng Gia thì phát hiện ngoài anh em Phùng Viễn ra thì trong ấn đường của hai vợ chồng Phùng Cường Và Chu Lâm cũng xuất hiện mồi lửa của truy linh hỏa rồi, chỉ là vẫn chưa bị kích hoạt.

Quỷ sứ nói, lần này Phùng gia gặp phải họa diệt tộc, bây giờ tôi đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Thực sự, ngoài ông nội Phùng Hải đã có tuổi ra thì gần như tính mạng của tất cả người Phùng gia đều bị bóp chẹt trong tay của nữ âm dương sư đó rồi. Chỉ xử lý không tốt một tí xíu thôi là Phùng gia thực sự bị diệt tộc rồi.

Sau khi gặp mặt và hỏi han dăm ba câu, Phùng Hải ở trên xe lăn kéo lấy tay tôi, kích động nói: “Ngô Tranh thiếu gia, cảm ơn cậu đã từ Thượng Kinh vội tới Cát Lâm cứu cháu trai của tôi. Ông nội của tôi nói chỉ có cậu có thể cứu được Phùng Viễn, có thể cứu được cả nhà chúng tôi. Chuyện này chúng tôi nhờ cậu hết! Cậu nói làm như thế nào thì chúng tôi sẽ làm thế vậy!”, “Đúng vậy, thiếu gia!” Phùng Cường cũng nói: “Chúng tôi nghe theo cậu hết!”

Chu Lâm ngấn nước mắt cúi người với tôi: “Ngô thiếu gia, cầu xin cậu...”

“Chu tiểu thư không cần làm như vậy.” Tôi vừa nói vừa nhìn hai cha con Phùng Hải: “Cụ ông, Phùng tiên sinh, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Thiếu gia, chúng tôi chỉ có một đứa con trai Phùng Viễn mà thôi.” Mẹ ruột của Phùng Âm Châu Địch nghẹn ngào nói: “Mong cậu sẽ trị khỏi cho nó, nếu nó có mệnh hệ gì thì hương hỏa của Phùng gia chúng tôi coi như nguội tàn...”

Tôi gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”, “Được rồi, được rồi.” Phùng Âm nói: “Ông nội, cha mẹ, chị dâu, mọi người cứ yên tâm, trên đường quay về đây con đã biết được sự lợi hại của thiếu gia rồi! Cậu ấy nhất định có thể cứu được anh con!”

Chị ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, chúng ta đến phòng bệnh thăm anh tôi đi.”

“Chị đợi ở đây.” Tôi quay người nhìn Chu Lâm: “Chu tiểu thư, chị dẫn tôi đi.”

“Vâng.” Chu Lâm lau nước mắt.

Phùng Âm không hiểu: “Thiếu gia, sao tôi không thể đi cùng?”

“Chị đợi ở đây.” Tôi nói.

“Ừm...” Chị ấy có chút xấu hổ: “Vậy được rồi...”

Tôi nhìn Chu Lâm: “Đi thôi.”

“Ừm.” Chu Lâm gật đầu.

Chúng tôi cùng nhau đến bên ngoài phòng bệnh của Phùng Viễn, Chu Lâm đẩy cửa, dẫn tôi đi vào phòng bệnh, đi đến trước Phùng Viễn.

Phùng Viễn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, xuống sắc vô cùng, hai con mắt vô hồn trợn tròn nhìn trần nhà, miệng há hốc, yếu ớt hít thở. Mặc dù rất suy nhược nhưng anh ấy vẫn rất đẹp trai, cơ thể cao lớn.

Tôi tập trung nhìn thì thấy ấn đường của anh tỏa ra một luồng ánh sáng lửa, trên người toàn là khí đen, đặt biệt là trên chân và tay, khí đen nặng vô cùng. Khí đen này là chú thể, nhưng vì cho thêm cả mật chú thế nên tôi nhìn không được rõ.

Tôi suy ngẫm rồi dặn Chu Lâm: “Chị ra cửa đợi tôi.”

“Vâng.” Chu Lâm ngấn nước mắt gật đầu, liếc nhìn người chồng của mình trên giường bệnh một cái rồi quay người đi khỏi, đóng cửa lại.

Tôi lùi lại mấy bước rồi tập trung tinh thần, hình dung ra hiện thân phù, dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải niết một cái khẽ búng đi.

Một luồng kim quang nhàn nhạt bay vào thân người của Phùng Viễn rồi biến mất, ngay lập tức chú thể hiển hiện ra.

Tôi thấy có bốn ma nữ tóc dài mặc áo cưới đỏ thẫm, đè chặt lên hai vai và hai bên hông của Phùng Viễn, trong đó hai ma nữ ở trên vai còn đang bóp cổ anh ấy.

Phùng Viễn bị bốn ma nữ này đè cho không thể động đậy được gì, thế nên hít thở rất khó khăn.

Tôi im lặng nhìn anh ấy một lúc rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Chu Lâm thấy tôi đi ra liền vội bước đến: “Thiếu gia, Phùng Viễn anh ấy...”

“Dẫn tôi đến phòng cưới của hai người.” Tôi nói.

“Đến phòng cưới?” Chị ấy sững lại.

“Đúng!” Tôi nhìn chị ấy: “Không cần nói cho họ biết, chị lái xe đưa tôi đi, ngay lúc này!”

Chị ấy hiểu ra rồi gật đầu: “Vâng!”

Bình Luận (0)
Comment