Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 577 - Chương 577.

Chương 577. - Chương 577. -

Chúng tôi không đi lối lúc đến đây, mà đi qua một lối khác đến thang máy vận chuyển hàng đi thẳng xuống tầng hầm để xe.

Chúng tôi tìm được chiếc xe Maserati màu đỏ của chị, mở cửa bước lên xe, đi ra khỏi bãi đậu xe.

Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, chị ấy hỏi tôi: “Thiếu gia, phòng cưới mà cậu nói chính là nhà riêng của hai chúng tôi ấy à, hay là căn biệt thự của Phùng gia, phòng ở của chúng tôi?”

“Đi đến nhà riêng của anh chị.” Tôi nói.

“Vâng!” Chị ấy đổi hướng, con xe Maserati ầm ầm đi vào đại lộ, đi về hướng bờ biển.

Căn nhà riêng của Phùng Viễn và Chu Lâm nằm ở vịnh Kim Vực Cát Sơn, đó là căn biệt thự cạnh biển rất đẹp, trang trí vô cùng sang trọng.

Sau khi bước vào cửa, tôi đi thẳng lên lầu rồi đến phòng ngủ của hai người họ, đi đến chiếc giường cưới của họ.

Chu Lâm thấy động tác của tôi rất nhanh, chị không khỏi có chút căng thẳng: “Thiếu gia, căn nhà ngày có vấn đề gì à?”

Tôi không nói gì, quỳ xuống quan sát kỹ cái đệm.

Chị ấy bước đến rồi quỳ xuống hỏi tôi: “Chiếc giường này có vấn đề?”

Tôi quan sát một lúc, trong lòng đã chắc chắn, đứng dậy rồi hỏi chị ấy: “Trước khi anh chị kết hôn thì đã tổ chức một bữa party ở đây?”

“Đúng vậy.” Chị ấy đứng dậy: “Đó là chuyện vào ngày mùng ba tháng trước, chúng tôi đã tổ chức một cuộc party trước khi kết hôn ở đây, không mời người ngoài mà người đến đều là bạn học và bạn bè của chúng tôi.”

“Trương Hiểu Dương cũng đến chứ?” Tôi hỏi.

Chị ấy cúi đầu rồi lặng lẽ gật đầu.

“Quan hệ của chị và Trương Hiểu Dương như thế nào?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, cấp ba rồi đến đại học đều là bạn học của nhau.” Chị ấy cười chua chát: “Cô ấy và Phùng Viễn cũng quen biết rất nhiều năm rồi, mọi người đều là bạn bè, nhưng ai biết bây giờ...”

Đôi mắt chị đỏ hoe.

“Ngày hôm đó lúc cô ấy đến, có phải ngón tay trỏ phải bị thương, hơn nữa vẫn chưa uống rượu?” Tôi hỏi.

Chị ấy sững lại, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi...tôi không nhớ nữa...”

“Thực ra những chuyện này tôi không cần hỏi chị.” Tôi ngập ngừng rồi lột chiếc chăn đệm màu đỏ, ngay lập tức lộ ra bốn người giấy màu đỏ ở bên dưới: “Chị tự xem đi.”

Chu lâm thất kinh: “Đây là gì vậy?”

“Đây được gọi là yểm quỷ giấy.” Tôi nói: “Đây là thứ chính tay Trương Hiểu Dương cắt, bên trên còn có máu của cô ta. Ngày hôm đó cô ta đến dự tiệc, nhân lúc mọi người không chú ý nên đặt bốn người giấy này xuống dưới đệm của hai người. Phùng Viễn phát điên ở đám cưới, bao gồm cả anh ấy về sau đòi ly hôn với chị, tất cả mọi thứ này đều là do Trương Hiểu Dương làm.”

Chu Lâm lặng lẽ nhìn người giấy đó, sau đó rất lâu chị hít một hơi thật sâu, hỏi tôi: “Cô ta làm như vậy là vì muốn Phùng Viễn ly hôn với tôi, sau đó cưới cô ta?”

“Đúng!” Tôi nói.

Chị ấy cười chua chát: “Cô ta đã nạo thai vì một người đàn ông, tôi hỏi cô ta người đàn ông đó là ai, nói hết nước hết cái mà cô ta không chịu nói cho tôi...”

Giọng chị run run nói với tôi: “Thiếu gia, đứa trẻ đó...không phải...là của Phùng Viễn chứ?”

Tôi lặng lẽ nhìn chị không nói gì.

Chị ấy cười chua chát, nước mắt chảy như suối: “Tôi hiểu rồi...”

“Chị hiểu nhầm Phùng Viễn rồi.” Tôi nói: “Trương Hiểu Dương thích anh ấy, theo đuổi và dụ dỗ anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng làm việc có lỗi với chị. Anh ấy chỉ có một người phụ nữ, đó chính là chị...”

Chu Lâm ngây người: “Vậy cậu...”, “Tôi cần nước mắt của chị.” Tôi nói: “Yểm quỷ giấy này cần chị phá giải, tôi không thể động vào. Còn chị phải phá yểm quỷ giấy này thì bắt buộc phải dùng nước mắt, hơn nữa là nước mắt đau lòng mới được.”

“Tôi hiểu rồi...”

“Chị không cần hiểu.” Tôi nói: “Cứ làm theo lời tôi nói là được rồi.”

“Vâng.” Chị ấy chân thành gật đầu.

“Bôi nước mắt lên tay trái, sau đó nhịn thở, dùng ngón trỏ và ngón giữa của trái niết vào những người giấy đó.” Tôi nói: “Mang chúng vào nhà vệ sinh rồi dùng lửa đốt đi, đổ tro vào trong toilet rồi dùng nước xả. Sau đó quay lại đây, cắn rách ngón tay trỏ và ngón tay giữa nhỏ mười một giọt máu lên trên giường, như vậy yểm quỷ giấy này sẽ bị phá.”

Tôi ngập ngừng: “Nhớ là cả quá trình này phải làm một phát xong luôn, không được dừng ở giữa chừng, cũng không thể nói chuyện.”

“Vâng, tôi nhớ rồi!” Chị ấy nói.

“Bắt đầu đi.” Tôi lùi lại mấy bước.

“Ừm!” Chị ấy hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại, dùng tay trái lau nước mắt, đi đến bên giường, cẩn thận từng tí một dùng ngỏ trỏ và ngón giữa của bay trái niết vào bốn người giấy đó, rồi quay người rời đi.

Tôi đi theo chị ấy ra khỏi phòng ngủ rồi đến nhà vệ sinh lầu hai.

Lúc này chị ấy mới nhớ ra là không mang theo bật lửa, vội dùng ánh mắt hỏi tôi làm như thế nào? Tôi trầm tư giây lát rồi ra hiệu cho chị vào nhà bếp.

Chị gật đầu rồi xuống lầu đi vào nhà bếp, lấy bật lửa đốt người giấy, tiếp đó nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh ở lầu một.

Mặc dù tốc độ của chị ấy rất nhanh nhưng ngón tay vẫn bị lửa đốt cho bị thương.

Chị ấy đau rên lên ư ử, cố nhịn để không hét lên.

Bình Luận (0)
Comment